Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê
Chương 6 :
Ngày đăng: 04:44 19/04/20
Đã lâu không có ngủ ngon như vậy.
Mộ Phi Phàm mở to mắt, duỗi mạnh thắt lưng, thấy Vương Hổ nằm bên cạnh còn đang say ngủ, miệng thì mỉm cười ngọt ngào, một dòng nước từ khóe miệng chảy xuống, hình như là trong giấc mơ lại mơ thấy được ăn cái gì đó rất ngon.
Mộ Phi Phàm âm thầm lắc đầu, cảm thấy được bảo bối tiểu lão hổ của y thật sự là một con hổ đói, sao lại tham ăn như vậy chứ? Ánh mắt hướng trượt xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện Vương Hổ không biết khi nào thì đem chăn đạp ra, mà đầu hắn thì cúi xuống, hai chân gặp lại, cuộn tròn, hai tay đặt hai bên đầu, cả người nằm úp sấp ngủ, giống như một con đại hoa miêu vậy.
Mộ Phi Phàm chăm chú nhìn bộ dáng đáng yêu này của hắn, trong đầu lại hiện ra bộ dáng rửa mặt của hắn hôm qua, còn có tiếng rống kinh thiên động địa tối qua, ánh mắt của y dần dần trở nên thâm thúy. Qua một lúc lâu, y mới lại nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ lưng Vương Hổ, lẩm bẩm “Ha hả, tiểu lão hổ, chẳng lẽ ngươi thực là một lão hổ sao? Ngươi nha, cho dù thực là một lão hổ tinh, cũng nhất định là lão hổ tinh ngốc nhất. A, không đúng, tiểu lão hổ của ta ghét nhất chính là người ta nói hắn ngốc, phải nói là lão hổ thông minh nhất mới đúng.” y lại gần bên tai Vương Hổ nói nhỏ “Nếu ta mỗi ngày đều nói một trăm lần ngươi thông minh, ngươi sẽ yêu ta chứ? Tiểu lão hổ đáng yêu của ta.”
Thay Vương Hổ đắp lại chăn bằng gấm có thêu đồ án long phụng trình tường, Mộ Phi Phàm bình thản tự nhiên đi ra, bọn người hầu đã chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng rửa mặt chờ đợi ở bên ngoài, y rửa mặt xong, chải đầu búi tóc, bỗng nhiên Lục Bình tiến vào nói “Gia, Vương đại nhân đến, đang chờ ở tiền thính.”
Y “Ừ” một tiếng, khoác thêm trường bào, rồi đi tới tiền thính, vừa đi vừa hỏi Lục Bình “Gã tới có việc gì?” hỏi xong chỉ thấy mặt mũi của tên tâm phúc này lại nhăn thành một đống, y nhíu mi nói “Bản mặt này của ngươi là ý gì? Tiểu lão hổ hiện tại đang say ngủ trong phòng, không thể nào lại bị ngươi nhìn thấy hắn ngồi xổm trước chuồng gà đó chứ?”
Lục Bình lầu bầu nói “Đúng vậy, quả thật không có nhìn thấy, có điều, gia à, Vương đại nhân vừa vào cửa liền nói với ta tối hôm qua, từ trong phủ của chúng ta phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, hỏi ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Gia, ngươi tính nói như thế nào với Vương đại nhân đây?”
Trong lòng Lục Bình âm thầm nói không hay rồi, chính bọn họ rõ ràng đối với tiếng rống to kia còn mạc danh kỳ diệu nữa là, huyện lệnh đại nhân này mới sáng sớm đã chạy đến đây khởi binh vấn tội. Nói nào là tiếng rống to này khiến cho dân chúng toàn thành hoang mang sợ hãi, nhất định phải nhận được lời giải thích của phủ bọn họ. Nếu không sẽ tiến hành điều tra!
Hắn biết bởi vì chủ tử bình thường có chút kiệt ngạo, sau lưng lại có vị Hoàng đế trẻ tuổi kia chống lưng cho, vậy nên từ trước đến nay không hề có quà cáp gì cho vị huyện lệnh này. Lão gia hỏa này đã nhìn họ không vừa mắt từ lâu rồi, nhưng không có lí do để hạ thủ với họ. Lúc này thật khó khăn mới có một cơ hội tốt như vậy, tên kia không vội vàng đến khởi binh vấn tội mới là lạ!
Nhưng quan báo tư thù đúng là không có pháp lý mà, thật là buồn cười!
Lục Bình càng nghĩ càng tức giận cùng phẫn nộ, đem lời uy hiếp mà Vương huyện lệnh kia quẳng ra nhất nhất nói cho chủ tử nghe.
Mộ Phi Phàm nhíu mày, có điều sau một lúc, lại khôi phục như cũ, cười lạnh nói “Muốn dùng chuyện này báo thù ta? Hừ, lão gia hỏa này còn chưa đủ trình độ đâu. Xưa nay gã không đụng đến ta, ta cũng không xen vào việc quan trường của bọn họ, gã thật nghĩ rằng ta dễ ức hiếp đến thế sao? Hôm nay ta thật muốn nhìn gã sẽ làm sao mà thu dọn tàn cuộc này.”
Nói xong, bước chân của Mộ Phi Phàm cũng nhanh hơn, thẳng hướng tiền thính.
Vừa tới tiền thính, đập vào mắt là cảnh tượng Tiểu Phàm đang tự mình dâng trà với vẻ mặt đầy oán khí.
Mộ Phi Phàm ho khan một tiếng, thi thi nhiên nhiên cất bước tiến vào, không đợi Vương huyện lệnh kia đứng dậy, đã chắp tay hành lễ cười nói “Nghe nói Vương đại nhân đối với gia sản của Mộ mỗ cực kỳ hứng thú, tục ngữ có câu ‘dân không cùng quan đấu’, tiểu nhân một thân áo vải, sao dám đắc tội với huyện thái gia chứ? Xin mời Vương đại nhân sớm quay về nha phủ, điều động bộ khoái đến điều tra, người trong Mộ phủ ta xin đợi đại giá.”
Vương huyện lệnh còn chưa kịp mở miệng đã bị lời nói của Mộ Phi Phàm làm cho tức giận đến mặt đỏ tai hồng, gã đứng dậy phẫn nộ nói “Mộ công tử nói chuyện cũng cần phải có chứng cớ! Bổn huyện là bởi vì tối hôm qua từ trong phủ phát ra tiếng rống to rung trời, có thợ săn chứng thực đó là tiếng động do mãnh thú gây ra, bổn huyện sợ rằng súc sinh kia hiện tại vẫn còn ẩn náu ở trong lâm viên giả sơn của phủ ngươi, âm thầm xuất hiện đả thương người, nên mới hảo tâm muốn thay ngươi điều tra, có gì còn kịp thời ngăn chặn tai họa! Ngươi lại vu cho bổn huyện có dụng ý riêng, thật sự là không phân thị phi!”
Đầu bếp Trịnh nghệch mặt ra nhìn, nhẹ nhàng hỏi Lục Bình đứng bên cạnh “Gia mang đến là thỏ gia nhi của quán tiểu quan nào vậy? Sao lại đói thành như vậy? Là bị chủ quán ngược đãi sao? Sách, kỳ thật nếu sửa soạn lên chính là thiên tiên giáng phàm, tuy nhiên hơi gầy một chút....” hắn còn chưa dứt lời Lục Bình đã hung hăng liếc mắt cắt lời, nói “Không muốn bị gia đánh cũng đừng ở đó suy đoán bừa bãi, đây là lục phu nhân của chúng ta, gia xem như bảo bối vậy, hắn thích ăn thịt, không thấy gia liền cố tình mang hắn đến đây ăn nguyên con dê nướng sao?”
Hắn nói xong, bên kia Mộ Phi Phàm đã thúc giục mang dê nướng lên.
Không còn cách nào khác, nếu không nhanh chóng mang lên, y lo rằng nước miếng của Vương Hổ có thể đem cả nơi này của Tiêu chưởng quầy dìm hết.
Đầu bếp Trịnh điêu luyện cắt ra một cái chân dê đựng trong cái đĩa thật lớn bưng tới trước mặt Vương Hổ. Tay nghề của đầu bếp Trịnh đích thật không tồi, hương thơm của thịt nướng trong nháy mắt liền tràn ngập khắp tiểu hoa viên.
Con dê này vô cùng béo, một cái chân ước chừng nặng hơn mười cân nên đầu bếp Trịnh đoán thế nào cũng đủ cho hai vị gia ăn, ai ngờ Vương Hổ đem cái đĩa ôm đến vào lòng mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt con dê kia “Những phần còn lại không phải của chúng ta sao?” hắn vô cùng đau lòng hỏi.
“Tất cả đều là của ngươi, nhanh ăn đi.” Mộ Phi Phàm thở dài, khoát tay cho phép đầu bếp Trịnh đã bị chết trân tại chỗ lui ra, đồng thời mời hảo bằng hữu của mình, Tiêu chưởng quầy, lại đây ăn chung
Ai ngờ đối phương nhìn nhìn Vương Hổ, sau đó hắc hắc cười nói “Thôi đi, ta bên ngoài còn có sinh ý phải giải quyết, Phi Phàm, ngươi cùng với..... lục phu nhân thưởng thức đi.”
Tiêu chưởng quầy và đầu bếp Trịnh cùng nhau rời đi, trên đường đi, nhỏ giọng nói với đầu bếp Trịnh “Ta cảm thấy được Phi Phàm đại khái đã cưới trúng một tên trư tinh.” vừa dứt lời, chợt nghe thanh âm Vương Hổ truyền đến “Ta đây mới không phải là trư tinh, con heo ngốc đó sao có thể đọ sức ăn với ta được.”
Tiêu chưởng quầy mắt trợn ngược, thầm nghĩ: được rồi, cái lỗ tai thật sự rất thính.
Vương Hổ vừa nói xong mình không phải là trư tinh, quay đầu lại nâng tay chuẩn bị xé cái chân dê ra.
Mộ Phi Phàm vội vàng ngăn cản, quở trách “Tay của bản thân còn chưa lành, ngay cả một chút giáo huấn cũng không học được.” vừa nói vừa cầm lấy cái dao nhỏ được chuẩn bị sẵn trên bàn để cắt thịt, dùng sức giật lại chiếc đĩa từ trong khuỷu tay của Vương Hổ, rồi cắt một miếng thịt đặt ở trong đĩa nhỏ để trước mặt hắn.
“Không đủ không đủ, nhiêu đây còn không đủ nhét kẽ răng nữa.” Vương Hổ lớn tiếng ồn ào, muốn cướp lại chiếc đĩa lớn kia.
Mộ Phi Phàm mắt trợn trắng, bất đắc dĩ nói “Ngươi yên tâm, cái chân này ta đều sẽ cắt cho ngươi ăn, ta một miếng cũng không ăn, đã được chưa?” y hung hăng cắt thêm một miếng thịt.
Mẹ nó! Mình nhất định là điên rồi, tại sao cái tên Vương Hổ ngu si như vậy lại có thể bắt mình cắt thịt cho hắn ăn?
Mẹ nó, tên này đúng là tiểu yêu tinh mà!
_________________