Hồ Ly Hồ Đồ
Chương 1 :
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
Hoàng cung Cao Già thánh quốc gần đây dị thường náo nhiệt.
Nơi nơi đều có thể nhìn thấy cảnh hai vị vương tử Tử Thần cùng Tử Lẫm âu yếm nịnh nọt vị “Hoàng phi” của bọn họ.
“Chi chi, đặc phái viên của nước láng giềng mới vừa tiến cống cho chúng ta đại cát quả, vừa thơm vừa ngọt, mau, cắn một ngụm đi nào.”
Ngồi trên bãi cỏ trong hoa viên hoàng gia, Tử Thần tỉ mỉ lột vỏ trái cây, sau đó đưa phần thịt quả đầy ngọt ngào đến bên miệng của bảo bối đang nằm trên đùi mình.
“Không thích, mùi vị thật kỳ quái, không muốn ăn.”
Lâm Đạm Chi căm ghét nhíu nhíu chân mày.
“A? Vậy sao? Rõ ràng rất thơm a.”
Tử thần không giải thích được nên cầm lấy trái cây,đưa lên mũi ngửi thử.
“Vậy Chi Chi ăn cái này có được hay không? Đây chính là ngọc quả mà ngươi thích ăn nhất a, ngươi cắn một miếng nha.”
Tử Lẫm cũng ân cần đưa trái cây đến bên miệng người yêu.
“Không muốn, không muốn, thối quá, mau vứt đi.”
Lâm Đạm Chi vừa ngửi thấy mùi hương, liền cảm thấy khó chịu muốn buồn nôn, vội vã cố sức đẩy tay y ra.
“Trời… Có chuyện gì vậy a? Chi Chi, ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”
Tử Lẫm khẩn trương hỏi.
“Đúng vậy, Chi Chi gần đây ăn uống rất kém a, có lẽ nên mời ngự y đến xem sao.”
Tử Thần cũng lo lắng nhìn hắn.
“Các ngươi thật lắm chuyện! Ta chỉ bị bệnh đau nhức một chút thôi, gọi ngự y làm gì, các ngươi mau im lặng để cho ta ngủ trưa coi.”
Lâm Đạm Chi nói đến đây thì cảm thấy mệt mỏi rã rời,đôi mắt cũng từ từ khép lại.
Hai vị vương tử thấy sắc mặt của tâm can bảo bối trở nên trắng bệch, từ đáy lòng lại dâng lên sự lo lắng.
“Không được, chúng ta cái gì cũng đều nghe lời ngươi, nhưng chuyện này ngươi nhất định phải nghe theo chúng ta.”
Tử Thần không khỏi lo lắng,liền dùng một tay nâng chi chi đứng lên ――
“Ta không đi, ta không đi, buông, cái tên đầu heo này!”
Nhờ trời phù hộ, chúng ta đã tìm về được ‘ Báo chi hoàn’, hiện tại cần phải nhanh chóng thu thập hai chiếc nhẫn còn lại, để cho đại thần có thể hồi sinh, trở về nhân gian, đây là sứ mệnh tối trọng yếu của hoàng thất thánh quốc chúng ta, ngươi nhất định phải chấp nhận sứ mệnh, muôn lần chết cũng không được chối từ…”
Thánh Sử nói đến nước miếng tung bay, Định Vân vương tử vẫn giả bộ đứng đắn,cung kính mà lắng nghe, kỳ thực từ lâu đã bị phân tâm,ánh mắt đang lẳng lặng quan sát toàn thân của Thánh Sử.
Ai, đáng tiếc a đáng tiếc, Thánh Sử lớn lên thiệt là đẹp, nhưng hết lần này tới lần khác luôn giữ một thân thanh lịch, nếu như Thánh Sử chịu nghe lời góp ý của bản vương tử, đồng ý mặc vào bộ lễ phục siêu hoa lệ mà ta tự tay thiết kế cho y, có lẽ sẽ oanh động toàn bộ khu vực Âu Châu đó nha!
Ta xem a, Thánh Sử thích hợp nhất với loại quần áo nào ta… nhan sắc… ân, cái này không sai, nga, còn có, trang sức cũng phải sang trọng, giầy thì phải……
“Định Vân? Định Vân! Sao tự dưng lại đứng ngẩn ra vậy, điều ta vừa nói, ngươi có đáp ứng hay không?”
Thánh Sử có điểm bực mình nhìn vào mặt tên kia, hắn luôn khiến y đau đầu không ngớt.
“A?”
Không xong, vừa rồi vẫn đang bận thiết kế lễ phục, nên không có nghe y nói cái gì hết.
Ai nha, thôi kệ y, dù sao Thánh Sử vốn tâm địa thiện lương, chẳng lẽ lại hại bản vương:
“Yên tâm đi, Thánh Sử, vì đại thần của chúng ta, vì Cao Già thánh quốc, bản vương tử cái gì cũng đều đáp ứng ngươi!”
“Tốt!”
Thánh Sử thoả mãn gật đầu: “Bản Sử biết ngươi sẽ không khiến ta thất vọng. Nhiệm vụ của ngươi chính là không từ thủ đoạn đoạt lấy ‘ Hồ Chi Hoàn’ từ tay người chủ sở hữu nó, thủ đoạn này đương nhiên cũng bao gồm việc vận dụng mị lực của ngươi a…”
“Thánh Sử muốn nói là… Sắc dụ?”
Thánh Sử từ chối cho ý kiến,chỉ nhoẻn miệng cười cười:”Nhưng người này cũng không dễ đối phó đâu nha…”
Định Vân vương tử tự tin mỉm cười, sờ sờ lên đường cong hoàn mỹ của cái cằm: “Chuyện nhỏ! Yên tâm đi, Thánh Sử, mặc kệ nàng là loại người như thế nào, cũng không thể cưỡng lại mị lực vô biên của bản vương tử. Chỉ cần Định Vân vương tử ta xuất mã thì ‘ Hồ Chi Hoàn’ xem như đã cầm chắc trong tay.”
“Thật tốt quá! Như vậy Bản Sử an tâm. Người cầm tư liệu này mà nhìn, hảo hảo nghiên cứu đi nhé.”
Ân, là đại mỹ nữ nào đây ta? Định Vân khẩn cấp tiếp nhận tư liệu từ trong tay Thánh Sử, bắt đầu lật ra xem.
“Thấy ảnh chụp chưa? Người kia chính là nhiệm vụ thần thánh vĩ đại lần này của ngươi á.”
Bên mép Thánh Sử hiện lên một nụ cười mỉm thần bí.
“Cái gì?! Một người tôn quý xinh đẹp như bản vương tử lại phải dùng sắc để dụ dỗ tên xú nam nhân này sao? ”
Nhìn vào tư liệu thấy tên kia toàn thân bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, trông không khác gì một con gấu vĩ đại a, Định Vân đã hoàn toàn phát điên…