Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1001 : Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (10)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


Cộp cộp cộp…



Két…



“Bác cả, đồ đây ạ.”



“Ừ. Khụ khụ khụ… Cháu đưa cho họ, đưa cho họ xem đi… Khụ khụ khụ…”



Két…



Cạch.



“Mấy thứ này là giấy tờ nhà, đất và gia phả của nhà chúng tôi. Không có ai nổi tiếng cả, nên chúng cũng chẳng đáng giá lắm.”



“Các cậu, khụ khụ… Các vị xem cái… cái này… khụ khụ…”
“Không sao, không sao đâu… Phù… vậy đó, thảm lắm… Không ngờ được, ai cũng nghĩ những hòa thượng kia đã chạy rồi, kết quả họ lại tự đi ra… Nhà tôi vẫn âm thầm lưu truyền lại chuyện này cho đến tận hôm nay… À, lứa của Tiểu Bát không biết chuyện này. Thế hệ Tiểu Bát chưa được nghe kể về chuyện này. Nhưng thế hệ của tôi, rồi thế hệ trước, và trước trước đó nữa, từ nhỏ đã được nghe kể về nó rồi. Mấy hòa thượng tự nộp mình, để tên tướng quân đó đừng tàn hại người dân nữa. Họ tự nguyện để cho chúng bắt đi. Nhưng họ cũng không bị đưa đi, mà ngay ngày hôm sau, tên tướng đó… Khụ khụ khụ… Hắn ép toàn bộ người đến xem, xem chúng chặt đầu từng hòa thượng một… máu tràn trên đất… địa điểm chặt đầu, nằm trên đồi trà đó. Xác của các hòa thượng bị vứt ở đó, không cho ai động vào. Một đống xác… cứ thế thối rữa từng chút một…”



“Và vào lúc đó, tổ tiên của ông đã bắt đầu khắc tượng Phật à?



“Không phải do tổ tiên chúng tôi khắc. Ngọn núi ấy, vốn là chỗ của ngôi chùa trước đây, đã bị phóng lửa thiêu rụi rồi. Ban đầu định dựng ở đó một tấm bia, và tạc một pho tượng. Nhưng lũ quan binh đó mãi vẫn chưa rời đi, chẳng ai dám làm cả. Dân trong huyện cùng nhau nghĩ ra cách, giả dạng lên núi khai thác mỏ, chọn ngọn núi nhỏ ấy. Mỗi ngày đều có người chuyển đá từ trên núi xuống. Lũ quan binh cũng thấy, nhưng chúng lơ đi. Ông cố tôi kể, trên thị trấn có thợ điêu khắc đá rất giỏi, và có những thợ khác nữa, chính họ là những người đã khắc tượng Phật. Trong chùa, cả thảy 67 nhà sư và chú tiểu, không một người nào thoát nạn. Họ chuẩn bị điêu khắc 67 pho tượng. Người trên thị trấn còn muốn vẽ lại hình tượng của từng nhà sư một, để chiếu theo đó mà khắc. Khụ khụ… Mà cũng không phải… cũng không phải ai nấy đều đồng lòng, nhớ đến ân đức của họ… Có người còn hờn trách họ đã rước tai ương đến xứ này, cũng có người sợ mình tham gia sẽ lại gặp phải tai họa. Cuối cùng… cuối cùng cũng không khắc đủ… Chỉ được hơn ba mươi mấy tượng gì đó thì ông thợ điêu khắc đó chết, con trai ông ấy không chịu tiếp tục. Nếu tìm thợ ở nơi khác thì không tiện. Chuyện này… cũng vì thế… Khụ khụ…”



“Từ đó về sau, Thanh Trà Trang không còn chùa nữa, người dân trong huyện đều sống bằng nghề trồng trà, và giai đoạn lịch sử kia cũng đã bị lãng quên, đúng không?”



“Không… không hề, không hề quên… Thực ra không ai quên được cả. Ông cố tôi bảo, ngày hôm đó… ai nấy cũng đều nghe thấy… Cái ngày mà ông thợ điêu khác chết, không còn người tiếp tục khắc tượng Phật; ngày mà dân trong huyện quyết định dừng lại chuyện này… Thì tất cả mọi người đều nghe thấy… nghe thấy tiếng niệm Phật… niệm ‘A Di Đà Phật’… Và cũng ngay tối hôm đó, tất cả đều mơ thấy hòa thượng. Họ cảm ơn người trong huyện, bảo họ không cần tiếp tục, cứ sống an vui. Họ sẽ luôn luôn cầu nguyện cho người dân ở huyện này… Tôi cứ xem đó chỉ là một câu chuyện cổ tích, lúc nhỏ nghe ông cố kể, tôi cứ cho đó chỉ là một câu chuyện cổ, cảm thấy mấy hòa thượng này thật là tốt. Lớn lên, tôi còn nghĩ đó chỉ là chuyện bịa đặt, mãi cho đến lúc tôi đi trộm đầu tượng Phật… Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…”



“Bác cả, từ từ thôi, đừng gấp. Để cháu đi rót nước. Á…”



“Các cậu tìm ra đầu tượng Phật rồi… Có thể… có thể cho tôi một cơ hội chuộc tội không? Tôi muốn hoàn trả… hoàn trả trở về…”