Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1017 : Mã số 093 - Hành khách ác ma (5)

Ngày đăng: 16:53 30/04/20


“Chị Từ, mong chị nén bi thương. Nguyên nhân tử vong của anh Long rốt cuộc là gì thì trước mắt vẫn chưa rõ được. Chị bảo con ma đó vốn là khách quen của anh Long, thế anh Long có bao giờ kể với chị về cậu học sinh đó không? Tên tuổi, thân phận, điểm đến, hoàn cảnh gia đình vân vân, anh Long không hề hỏi cậu ta sao?”



“Hic… Không… không biết. Tôi chỉ biết đó là học sinh, chắc là học sinh. Anh ấy chỉ kể, cậu học sinh đó thường chơi đêm ở các điểm như phố đêm, quán bar, hình như rất lắm tiền, chơi đến khuya thì đón xe về nhà… tính cách cũng hơi kì quái. Chắc là kiểu con nhà giàu mà không lo học… Tôi cũng không rõ lắm…”



“Phần mềm gọi xe kia của anh Long có còn không?”



“Xóa rồi. Sau đó anh ấy đã đổi qua phần mềm khác, cũng không đến… cái chỗ hay đón thứ đó nữa.”



“Cho hỏi tên của hai phần mềm đó là gì ạ?”



“Trước là dùng Phi Phi, sau đổi qua dùng Cực Tốc”.



“Được rồi.”



Ngày 27 tháng 10 năm 2015, phỏng vấn đồng nghiệp của Long Đào là Hồ Sơn. File ghi âm 09320151027.wav.



“Xin chào ông Hồ. Cảm ơn ông đã nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”
“Đúng vậy, chính là sau chuyện đó, tôi đã đi thỉnh một tượng Phật nhỏ nhỏ đặt lên xe, Phật Di Lặc, bằng vàng, mà chắc cũng chẳng phải vàng thật đâu… nhưng có ánh kim. Vốn dĩ tôi có đeo một sợi dây chuyền vàng. Sau đó thấy dây chuyền không ăn thua, nên mới đi thỉnh tượng Phật. Mỗi tháng đều đi lễ ở miếu Quan Âm.”



“Sau khi anh Long gặp chuyện đã đến tìm ông, ông đã giới thiệu anh ta đến miếu Quan Âm đúng không?”



“Đúng vậy. Cái hôm cậu ta đến tìm tôi, tôi nhìn bộ dạng của cậu ta khác thường lắm… Không phải cái kiểu như ma… mà là sắc mặt cực kì tệ, da mặt vàng vọt. Tôi làm bên khâu hậu cần, ngày thường cũng ít khi qua lại với cậu ta. Mà trước lúc được điều qua bên hậu cần, tôi cũng không nằm chung đội xe với cậu ta, nhưng cũng có gặp nhau vài lần, thấy nhau thì chào hỏi nhau này nọ. Cậu ta đến tìm, bộ dạng rất ngại ngùng. Tôi vừa nhìn thì đã biết cậu ta gặp chuyện rồi, bèn lôi cậu ta đi dùng cơm. Hôm đó cậu ta chẳng ăn gì cả, chỉ uống rượu suông, còn kể chuyện cho tôi nghe nữa. Mà cái chuyện cậu ta kể…”



“Trước đây ông đã được nghe từ người khác rồi đúng không?”



“… Đúng… đúng vậy. Haizz… trước đó Tiểu Lưu có đến tìm tôi. Cậu ta cũng gặp chuyện y hệt vậy… tôi và Tiểu Lưu thì gần gũi hơn. Trước đây mấy năm, cùng một ban với tôi, đổi ca cho nhau. Sau khi tôi được điều qua bên hậu cần, thì có người khác thay vào. Tôi không lái xe nữa, nên tặng tượng Phật cho cậu ấy.”



“Thế bức tượng đó không có tác dụng sao?”



“Không... tôi cũng chẳng biết tại sao. Bức tượng đó tôi đã thờ nhiều năm lắm rồi… có lẽ bức tượng đó là do tôi thỉnh, chứ không phải Tiểu Lưu… Cậu ta cũng hệt như Long Đào, đều dùng cái phần mềm đặt xe mới ra gì đó, rồi được ma nó chọn, sau khi chạy qua thì gặp ma ngay.”



“Ông có thể kể cụ thể hơn không ạ?”