Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1032 : Mã số 058 - Hồn ma che mắt (4)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Giọng của bà cụ cũng lập tức vang lên, liên tục hỏi vọng vào: “Sao thế? Bên trong có chuyện gì à?”



Ống kính đã di chuyển vào trong nhà, quay được người đàn ông đang không ngừng lùi lại.



Ông ta hoảng loạn nhìn ống kính, chỉ tay vào trong phòng ngủ, lắp bắp mãi vẫn không thành lời.



Theo tiếng bước chân, ống kính đã di chuyển đến cửa phòng ngủ.



Hiện ra trước tiên trên màn hình là kết cấu của một căn phòng ngủ đơn giản. Đồ đạc linh tinh trong phòng rất nhiều, còn đồ gia dụng lớn lại ít.



Giường, tủ, bàn ghế…



Chiếc ghế trước bàn đọc sách bị đẩy ra một cách bất thường, giống như có người vừa mới đứng dậy đẩy nó ra để bước đi.



Ống kính di chuyển xuống bên dưới.



Trên bàn, nguồn điện của lap top vẫn đang mở, nhưng màn hình lại tắt. Cạnh lap top là một chiếc đèn bàn, đế đèn rất lớn, cần đèn cũng rất dài, bên trên đang treo một sợi bùa hộ thân, túi bùa đã cháy mất một nửa góc.



Lúc này, nửa phần dưới của màn hình đã quay được một phần của thân người.



Ống kính khẽ điều chỉnh, nhắm thẳng vào người đang nằm trên sàn nhà.



Một cô gái nằm trên sàn nhà, đầu hướng về phía ống kính, không chỉ có đầu, mà khuôn mặt cũng vậy, hai mắt trợn ngược, vô hồn nhìn lên phía trên.



Trên khuôn mắt vẫn còn lưu lại vết nước mắt đã khô, những nếp nhăn trên ấy khiến thi thể càng thêm thảm thiết và đáng sợ.



“Chết người! Chết người rồi!” Người đang ông hét toáng lên.



Bà cụ cũng lớn giọng, hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
“Thực ra, chúng tôi đã điều tra được, trong số những bạn học thời tiểu học của cô Trang, có một người cũng xuất hiện bệnh trạng tương đồng với cô ấy, cũng là mắt có vấn đề.”



“Cái gì?!”



“Xin ông hãy bình tĩnh. Cô ấy đang học đại học ở Dân Khánh này, mắt cũng có vấn đề, đã đi khám chữa rất nhiều nhưng chẳng có kết quả gì, cho nên mới liên hệ đến tòa báo của chúng tôi để phản ánh sự việc. Qua điều tra, chúng tôi đã phát hiện cô ấy có quan hệ với cô Trang, đồng thời cũng phát hiện cô Trang có bệnh sử tương tự… Mong ông cố gắng nhớ lại tình trạng của cô Trang lúc còn học tiểu học được không?”



“Tiểu học… Nó học ở một trường tiểu học đối diện nhà. Tên là… là trường tiểu học Mẫu Đơn, hay là trường tiểu học trên đường Mẫu Đơn gì đó… nhất thời tôi không nhớ rõ.”



“Đúng vậy, là trường tiểu học trên đường Mẫu Đơn.”



“Thành phố bên đó chỉ là thành phố cấp 3, không có nhà máy, cũng chẳng có mấy thứ lộn xộn, chắc là không bị ô nhiễm gì đâu. Phòng học trong trường cũng đã cũ, rất nhiều năm rồi, nhưng cũng không có mùi gì.”



“Thế những người bạn cùng lớp thì sao ạ? Ông có ấn tượng gì về những người bạn ấy không?”



“Bạn học hả? Bạn bè đều là một đám trẻ con sống xung quanh bên ấy, cha mẹ chúng hầu hết đều đi làm ở địa phương… Chỗ đó không có nhà máy, cũng không có ai làm những công việc độc hại cả. Tôi chưa hề nghe thấy có người làm những ngành nghề có độ nguy hiểm cao.”



“Bên ngoài trường học, cũng không có trường hợp nào đặc biệt sao? Ví dụ như cửa hàng, hay đại lý gần trường chẳng hạn.”



“Hả? Mấy cái đó chỉ bán chút thức ăn, đồ chơi cho trẻ con thôi.. Tôi nhớ không có gì đặc biệt cả.”



“Được rồi. Nếu ông còn nhớ ra chuyện gì, xin ông hãy liên lạc với chúng tôi.”



“Tôi… có thể nói chuyện với cô gái đó không?”



“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin cho ông được. Nhưng chuyện này, chúng tôi sẽ chuyển lời giúp ông.”



“Ừ, cám ơn các cậu.”