Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1038 : Đoán xem tôi là ai

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Tôi đã hiểu rồi, tôi lại đi vào cảnh mộng, hơn nữa đối tượng nhập vào của cảnh mộng này chính là cha của Thân Giai Nghiên, Thân Hạo.



Như vậy thì xem ra, Thân Hạo đã chết rồi.



Chỉ có điều là không biết ông ta chết thế nào. Có lẽ là chết bình thường, cũng có thể đã gặp ma. Nhưng có lẽ Thân Giai Nghiên đã bị Diệp Thanh tiêu diệt rồi, cô ta đâu thể nào ra tay được.



Tôi đang nghĩ đến đây, không ngờ cảnh mộng lần này lại tua nhanh đến dị thường. Hệt như lần đầu tiên tôi nằm mộng, mộng thấy yêu quái trong bộ kimono kia.



Tôi chỉ là một đứng nhìn mọi việc diễn ra. Có điều, tôi không chỉ dùng tai để nghe, dùng mắt để nhìn, mà còn dùng cả ý thức của mình để cảm được ý thức của Thân Hạo.



Hai vợ chồng Thân Hạo tiến hành lừa đảo trong rất nhiều năm, lợi dụng con gái mình làm một bức bình phong ngụy tạo cực kì hữu hiệu. Họ thường xuyên tìm cách đẩy Thân Giai Nghiên chuyển vào một ngôi trường nào đó ở địa phương. Việc này thì cực kì dễ dàng khi tiến hành ở các trường công lập trong những thành phố nhỏ. Đặc biệt là cách đây mười mấy hai mươi năm về trước, chế độ vẫn còn chưa được hoàn chỉnh, hệ thống thông tin hộ tịch trên internet vẫn chưa ra đời. Điểm này đã cung cấp cho hai vợ chồng Thân Hạo một điều kiện rất thuận lợi.



Mục tiêu lừa đảo của họ chính là phụ huynh của các bạn học trong lớp Thân Giai Nghiên. Giữa các phụ huynh với nhau thì rất dễ nói chuyện, vì có chung đề tài là mấy đứa nhỏ. Hai phụ huynh có thể trở nên thân thiết rất nhanh. Bước tiếp theo, họ sẽ tiết lộ thân phận của mình, rồi “khuyên nhủ” mấy vị phụ huynh kia “đầu tư“.



Thời gian đó, thủ đoạn lừa đảo này được xem là rất tinh vi. Nhưng nếu đặt trong hiện tại, thì vấn đề lý lịch rất phiền phức. Nhưng tiến hành lừa đảo đối với người thân thiết, thì vẫn là một thủ đoạn khiến người ta trở tay không kịp.



Hai vợ chồng Thân Hạo lừa đảo rất dễ dàng, lừa được mấy trăm nghìn tệ ở một địa phương không phải là chuyện khó khăn với họ. Thỉnh thoảng, họ còn kiếm được hơn một triệu trong một phi vụ. Tiền bị lừa quá lớn, nên đương nhiên những người bị hại sẽ báo cảnh sát. Điều này khiến hai vợ chồng buộc phải liên tục chuyển nhà, đổi thân phận.



Trong hoàn cảnh sống như thế, Thân Giai Nghiên càng ngày càng trầm mặc. Thế nhưng, hai vợ chồng Thân Hạo không hề để ý thấy điều đó.



“Kiếm thêm ít nữa, rồi cha mẹ sẽ không làm nữa, đến lúc đó liền ra nước ngoài.”



“Bây giờ vẫn chưa đủ. Cha mẹ cũng đâu có tài cán gì khác, nếu kiếm không đủ tiền, không lẽ ra nước ngoài rồi đi rửa chén thuê?”



“Giai Nghiên còn bé quá, đợi vài năm nữa, nó vào đại học đã. Lúc đó sẽ đưa nó đi du học, khi trở về dù có kiếm đại một công việc nào đó, cũng có thể mỗi năm kiếm vài triệu như chơi.



...



Những lời hứa hẹn này đã không thành hiện thực.



Thân Giai Nghiên không hề muốn xuất ngoại.



“Cái con bé này, con đã nghĩ cái gì thế?”



“Đúng đó. Mẹ và cha con đã liều mạng như thế, mỗi năm còn cho không cậu của cha con mấy nghìn tệ, chẳng phải đều vì con cả sao?”



“Không xuất ngoại thì thôi. Hộ khẩu của con ở dưới quê, hiện nay nông thôn cũng khá lắm. Chúng ta nhiều tiền như thế, xây cho nó một căn nhà, sau này nó cho thuê cũng được, mà bán cũng được, vẫn đủ để nó sống phần đời còn lại rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng kêu gào của Thân Hạo, tích tắc, tôi đã nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.



Đó không phải nụ cười của trẻ thơ, mà là ánh nắng mai thật sự.



Xung quanh vang lên âm thanh huyên náo, người thì la hét, kẻ thì quát tháo.



Thân thể của Thân Hạo đang nằm ngửa ra đất.



Ông ta không phải bị ma giết, mà cũng chẳng phải là chết một cách tự nhiên.



Thân Hạo tự giết mình chết dần chết mòn.



Tôi không rành về y lí, nhưng cảm nhận tình trạng thân thể của Thân Hạo lúc lâm chung, tôi biết được các cơ quan nội tạng của ông ta đã vô cùng yếu, hơi thở và nhịp tim đều vận hành rất khó khăn.



Lúc chết, nhìn ông ta cứ như một người già tám chín mươi tuổi, già yếu đến mức đã bước một chân vào quan tài rồi, dù có lập tức chết đi, thì cũng không khiến người ta thấy nghi ngờ.



Cùng với cái chết của Thân Hạo, giấc mộng kết thúc, ý thức của tôi chìm vào trong bóng tối, mãi cho đến lúc chuông điện thoại reo lên, tôi mới thức giấc.



Sớm thế này mà đã có ai đó gọi đến, khiến tôi hơi ngạc nhiên.



Đầu óc tôi vẫn còn khá mụ mị, vừa bị giật mình thức giấc, nên tôi chưa được tỉnh táo lắm.



Nhắm hờ mắt lại, tôi với tay chụp lấy điện thoại, thuần thục bấm nút nghe máy, để máy sát vào tai.



“A lô?”



“Cậu còn chưa dậy à? Chẳng phải đã hẹn đâu đó là hôm nay qua sao?”



Giọng nói ở đầu dây bên kia là của một người phụ nữ trẻ tuổi và lạ hoắc.



“Ai vậy ạ?” Tôi dụi dụi mắt, ngồi dậy trên giường.



“Chưa tỉnh ngủ à? Cậu đoán thử xem tôi là ai?” Người phụ nữ hỏi lại.



Tôi nghe đến câu sau thì giật nảy người, tỉnh ngủ ngay. Nhấc máy lên nhìn số gọi đến trên màn hình.