Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1047 : Người yêu (4)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


“Nào, mời vào, chúng ta vào trong nói chuyện đi.” Mộc Ca mời chúng tôi vào trong phòng khám.



Bên trong rất ấm cúng, không gian thoáng đãng, các vật trang trí và đồ gia dụng đều có tông màu ấm.



Cứ ngỡ sẽ trò chuyện ở đây, nhưng bước chân của Mộc Ca vẫn chưa dừng lại, chúng tôi cũng đành đi theo.



Sau phòng khám là một cái cửa khác, bố trí của không gian đằng sau cũng tương tự như những căn hộ thông thường. Phòng khách, phòng ăn, nhà bếp đầy đủ.



Trong phòng ăn, có một cô bé tầm năm sáu tuổi đang bê một chén cơm có màu sắc rất dễ thương. Nhìn thấy có người vào, cô bé trợn to đôi mắt tròn xoe, nuốt vội thức ăn đang ở trong miệng xuống.



“Đây là con gái của tôi, Mộc Ái.” Mộc Ca xoa má cô bé giới thiệu.



Cô bé cất giọng chào, giọng nói còn bùi tai hơn cả cha, giọng con nít cực kì đáng yêu, vừa nghe đã khiến trái tim người ta như muốn tan chảy ra.



“Em chào anh chị ạ.”



“Chào em.”



“Xin lỗi đã quấy rầy bữa cơm của hai cha con.” Trần Hiểu Khâu nói.



Trên mặt của Mộc Ca vẫn là nụ cười thân thiện: “Không có gì. Tôi cũng có chuẩn bị trước rồi, hai người cùng dùng bữa luôn nhé.”



Trên đường đến đây chúng tôi có mua humberger để ăn ngay trên xe rồi.



Nhưng Mộc Ca đã mời, khiến người ta cũng không tiện từ chối.



Tôi thấy mình lóng nga lóng ngóng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cầm chén lên.



Ngồi đối diện với tôi là cô bé Mộc Ái. Đôi mắt đen lay láy của cô bé đang chăm chú nhìn tôi.




Chuyện này thật khó tin nổi.



Hơn nữa tính cho đến thời điểm mà anh ta đang kể, thì những trải nghiệm của anh ta đều hết sức… tốt đẹp!



Mà cái từ “tốt đẹp” mà tôi đã nghĩ đến, khiến tôi cảm thấy khá ganh tị với anh ta.



Nó không phải là loại ganh tị do ôm sẵn thù hận trong lòng, mà là sự ganh tị do tinh thần hơi bị tổn thương, tự xót cho mình.



“Cha lợi hại nhất!” Cô bé Mộc Ái lập tức cất lời khen, đồng thời cười đến tít cả mắt.



Mộc Ca mỉm cười nhìn con gái: “Cảm ơn Tiểu Ái!”



Buổi trò chuyện quay lại đề tài chính.



Mộc Ca nhìn qua tôi và Trần Hiểu Khâu, nói: “Đi học, rồi thi vào đại học, có bạn gái… Sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi kết hôn, tôi cũng đã thi vào ngành công chức, sau đó bị một vài vị tiền bối phát hiện, nên gia nhập vào đội ngũ các chuyên gia. Rồi chúng tôi có Tiểu Ái… Mãi cho đến hai năm trước, thì tất cả đều rất tốt đẹp.”



Mộc Ái ôm chặt cánh tay của Mộc Ca.



Mộc Ca vuốt ve bàn tay bé nhỏ của con mình, mắt rũ xuống: “Có lẽ hai người không biết. Thế giới này đang bị ác hóa với tốc độ cực nhanh. Những con ma vốn dĩ có thể ngồi lại với tôi, từ từ trao đổi, nói chuyện, đều trở nên hung bạo tàn nhẫn, tà ác gian xảo. Họ không còn giống hồn ma từ con người biến thành nữa, mà đã trở thành một loại ác linh tàn ác tuyệt đối. Tôi đã dần dần cảm thấy đuối sức. Vợ tôi… người vợ trước đây của tôi và Tiểu Ái cũng bắt đầu gặp rắc rối. Lúc ban đầu, thì chỉ là cảm thấy khó chịu, hoặc cảm nhận được một vài loại âm khí. Sau đó, có một lần… cô ấy đi đón Tiểu Ái tan trường, trên đường về đã gặp phải một con ác ma đang tác quái. Vụ tai nạn liên hoàn ở thủ đô, không biết hai người có biết không nhỉ? 37 chiếc ô tô tông vào nhau, trong đó có năm chiếc đã hoàn toàn biến dạng, xe hư người chết. Những chiếc xe, tài xế và hành khách khác, đều bị thương với nhiều mức độ khác nhau. Vợ cũ của tôi và Tiểu Ái cũng bị kẹt trong xe.”



Mộc Ái chui vào ngực của cha, để Mộc Ca ôm vào lòng.



Mộc Ca vỗ nhè nhẹ lên lưng con, kể tiếp: “Đội cứu hộ bị ngăn cách ra, không chỉ vì có quá nhiều xe bị ùn tắc, mà còn vì con ma đó đã thiết lập ra một kết giới nào đó. Lúc tôi hớt hải chạy đến, nhìn thấy con ma đó, được cho bước vào bên trong kết giới. Tôi cứ ngỡ mình sẽ thuyết phục được nó, nhưng thực ra, nó đang chuẩn bị giết tôi luôn một thể. Lúc đó tôi…”



Mộc Ca nhắm mắt lại: “Lúc đó tôi đã ra lệnh cho con ma đó giết chết kẻ thù của nó. Nó đã mất hết lý trí, được tôi châm dầu vào lửa, thế là nó đã giết chết mục tiêu của mình ngay, rồi mới tan biến. Sau đó tôi đã điều tra, mới biết lúc còn sống con ma này đã theo đuổi cô gái nhưng không thành. Trong cơn điên cuồng, hắn đã lấy cái chết để uy hiếp, đồng thời cũng kích động tới muốn kết liễu mạng sống của mình thật. Sau khi chết thì hắn lại… tôi…”



Mộc Ca mở đôi mắt đã ngấn lệ ra: “Tôi vẫn còn nhớ như in cô gái ấy, bị kẹt trong chiếc xe đã dẹp lép và cô ta đã khóc la chửi bới tôi như thế nào. Tôi cũng nhớ như in vợ cũ của tôi… lúc đó… và cả ánh mắt của cô ấy nhìn tôi sau chuyện ấy. Cô ấy bắt đầu sợ hãi tôi, nghi ngờ tôi đang có một thứ siêu năng lực nào đó, đồng thời còn dùng năng lực đó khống chế cô ấy… Bất luận tôi có giải thích thế nào, cô ấy cũng không chấp nhận. Trong khoảng thời gian cuối cùng của đời sống vợ chồng, cô ấy tựa hồ luôn bày tỏ thái độ van xin tôi… buông tha cho cô ấy…”