Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1052 : Xin lỗi, em yêu anh (1)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Tôi hít thở thật sâu vài cái, mới nghe máy, trong đâu đoán định đủ thứ.
Mộc Ca gọi điện cho tôi, còn chuyện gì nữa ngoài chuyện đó.
Nếu như anh ta nhờ tôi, thì tôi sẽ nhận lời.
Tuy chuyện này không thể xem là dễ như trở bàn tay, nhưng có thể cứu được một mạng người, thì vẫn nên thử một lần.
Vừa nhấn nút nghe máy, tôi vẫn chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy tiếng khóc vang lên ở đầu dây bên kia.
Tiếng khóc như thế đương nhiên không phải của Mộc Ca, mà thanh âm đó cũng không phải thanh âm vừa dịu dàng vừa đặc thù của Mộc Ca, mà là của một bé gái.
Tiếng khóc rưng rức của cô bé khiến tim tôi lập tức tan chảy.
“Anh ơi… anh… cứu mẹ em được không?” Mộc Ái vừa khóc vừa mong mỏi hỏi.
Cổ họng tôi lập tức bị nghẹn lại. “Mộc Ái…”
“Cha em nói không được, năng lực không phải được dùng như thế. Tại sao không được? Em… em… không muốn mẹ chết… Lúc mẹ nói muốn ly hôn, em đã xin cha biến mẹ trở về như trước đây… Tại sao lại không được chứ… Hu hu… Em… em muốn có mẹ… em muốn có mẹ…”
Câu nói thơ ngây chân thành của cô bé, khiến tôi thấy khóe mắt mình lập tức cay xè.
Từ trước đến giờ, tôi chưa hề nghĩ như thế, chưa bao giờ nghĩ Mộc Ca sẽ dùng năng lực của mình, biến người yêu của mình trở lại như xưa, để tiếp tục sống cuộc đời tràn ngập hạnh phúc vốn có.
Vì làm như thế, sâu trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy phi đạo đức. Tuy làm như thế, có lẽ đều tốt đối với tất cả người trong cuộc, có thể khiến cho người vợ cũ của Mộc Ca không còn đau khổ nữa, nhưng mà…
“Anh ơi, em muốn có mẹ… Anh cứu mẹ em được không?” Mộc Ái cầu xin tôi.
“… Được. Anh… anh cần xem hình của mẹ em, mới có thể giúp em… Cha em đang ở đâu vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, lát sau Mộc Ái mới cất giọng: “Cha đang ở ban công… Cha đứng ở đó lâu lắm rồi… Em… em hơi sợ…”
“Đừng sợ, không sao đâu. Cha của em chỉ là… chỉ là rất đau lòng thôi…” Tôi vụng về an ủi.
Mộc Ái “dạ” một tiếng, rồi nói: “Trong di động của cha có hình mẹ. Để em gửi cho anh. Anh… anh sẽ cứu mẹ em đúng không?”
“Đúng, anh sẽ cứu.” Tôi nhận lời.
Hình như cô bé đã nín khóc.
Cô bé gác máy, lát sau mới gửi ảnh qua cho tôi.
Một tấm ảnh chụp chung cả gia đình ba thành viên.
Bên trong kết giới, là tiếng gào thét khóc than thảm thiết vang trời, chẳng khác nào Địa Ngục.
Mà con ma đó thì đang đứng trước cửa sổ chiếc xe buýt, nhìn đăm đăm cô gái trẻ đang mắc kẹt bên trong, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý tàn nhẫn.
Tôi nghiến chặt răng, đặt tay lên kết giới, định phát động năng lực.
Chỉ cần nghịch chuyển thời gian của kết giới, tôi nhất định sẽ tiêu diệt được cái thứ quái quỷ này, kế đó chỉ cần tóm được con ma kia, thì chuyện này xem như kết thúc.
Mộc Ca sẽ không phải giết chết cô gái đó và vợ chồng anh ta sẽ không ly hôn, cả nhà họ…
Đột nhiên tôi cảm thấy đầu mình đau buốt, chuỗi âm thanh xì xào đó lại xuất hiện.
Tiếng nói của Mộc Ca đã trồi ra khỏi chuỗi âm thanh ấy.
“Mi, giết cô ta đi…”
Đau khổ, cắn rứt, bất lực… tâm trạng của Mộc Ca đang cực kì phức tạp, và các tâm trạng ấy thông qua giọng nói của anh ta truyền hết qua tai tôi.
“Không! Đừng! Cái tên điên này! Tại sao anh lại muốn làm như vậy! Đừng, tôi không muốn chết!” Tiếng kêu gào của cô gái lấn át hết những âm thanh khác.
Tôi vừa chớp mắt, đã thấy con ma đó thò tay qua ô cửa kính vỡ nát của chiếc xe buýt, đặt lên cổ họng của cô gái.
Cô ta hoảng sợ nhìn con ma, rồi chuyển ánh mắt oán hận qua Mộc Ca.
Và rồi, tiếng la hét và sinh mạng của cô ấy đến đây là chấm hết.
Âm thanh ồn ào đó một lần nữa lại xuất hiện, hệt như một cái gậy, không ngừng đập phá trong đầu tôi.
Lúc này tôi nhận ra, tầm nhìn của mình không đúng lắm.
Hiện tại tôi đang ở trong chiếc xe đã bị móp méo, nhìn vào bóng lưng của Mộc Ca.
Mộc Ca vừa quay người lại, tôi liền nhìn thấy sự đau khổ chiếm ngự trên khuôn mặt anh ta.
Mộc Ca bước lại, lo lắng nhìn tôi: “A Linh, Tiểu Ái, hai mẹ con đừng sợ. Sẽ có người đến cứu hai mẹ con ngay thôi. Không sao rồi… không sao rồi…”
Giọng nói của Mộc Ca và chuỗi âm thanh kia chồng lên nhau, và cái âm thánh xì xào khó có thể miêu tả kia trở nên vô cùng rõ ràng.
Một loại âm thanh mà tôi chưa từng được nghe, nó là một thứ thanh âm kì quái, hòa trộn đủ loại tiếng kêu gào khóc than thảm thiết.
Bất giác tôi cảm thấy, đây mới là Địa Ngục thực sự.