Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1054 : Xin lỗi, em yêu anh (3)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Kể từ lúc tôi nghe thấy những âm thanh ấy, trong lòng bắt đầu sản sinh ra cái ý niệm kia, ý thức tôi bỗng nhiên trở nên đứt quãng.
Tôi không cách nào làm chủ được ý nghĩ của mình, chỉ có thể dưới sự chi phối của những âm thanh đau khổ ấy, chịu lấy sự hành hạ trong khoảng thời gian dài, và những giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.
Nhưng cả khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi ấy, tôi cũng chẳng thể nào yên ổn để quan sát và suy ngẫm. Đó chỉ là một khe hẹp để tôi thở lấy hơi, khiến tôi không bị suy sụp hoàn toàn mà mất hết lý trí.
Tôi đã cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có vấn đề.
Không cần bàn đến chuyện cứu được mẹ của Mộc Ái hay không, mà chính bản thân tôi e là cũng bị kẹt luôn trong này.
Hơn nữa tình trạng hiện tại của mẹ Mộc Ái đang cực kì tồi tệ. Tôi không biết chị ta đã chết như thế nào, nhưng nếu cứ theo cái đà này, thì cả thân thể và tinh thần chị ta đều sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong khoảng khắc tỉnh táo ngắn ngủi, tôi đã đưa tay phía mẹ của Mộc Ái.
Nhưng vừa chạm vào đôi vai của chị ta, tôi lại thấy hoang mang.
Tôi phải làm sao đây? Nghịch chuyển thời gian của mẹ Mộc Ái, khiến chị ta… trở lại thời trẻ à?
Nam Cung Diệu chỉ bị tôi nghịch chuyển một quãng thời gian ngắn, chẳng biết là bao lâu, nhưng tôi biết là kí ức của anh ta không bị thay đổi.
Những thứ tôi có thể thay đổi được, có lẽ chỉ là vật có thực thể, hoặc có cả những vật phẩm quái dị vô hình, không hề bao gồm kí ức và tư tưởng của con người.
Nếu vậy, dù tôi có nghịch chuyển thời gian của mẹ Mộc Ái, thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôi vẫn chưa kịp nghĩ ra phương pháp mới, thì lại cảm thấy chuỗi âm thanh gào thét kia đã xuất hiện trở lại.
Và ý thức của tôi một lần nữa tan biến.
Đến đợt tỉnh táo tiếp theo, tôi phải quan sát mất mấy giây, mới nhận ra mình đang di chuyển.
Mà người đang di chuyển đương nhiên không phải tôi, mà là mẹ của Mộc Ái.
Chị ta giống như còn ổn hơn người bị liên lụy là tôi rất nhiều. Dù chị ta không bước chân ra khỏi cửa, giam mình ở trong nhà, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng vẫn duy trì nếp sống thường nhật.
Nhận ra mình đang ở trong một gian phòng sáng choang, chính là phòng ngủ của tôi.
Toàn thân tôi ướt sũng mồ hôi, nhất thời vẫn chưa phân biệt được tình hình hiện tại.
Chủ yếu là do cảm giác buốt đau ấy bất chợt tan biến, khiến tôi chưa thích ứng kịp.
Tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì réo gọi.
Tôi dần bình tĩnh trở lại, mò được chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh mình.
Trên màn hình hiển thị, người gọi đến là Mộc Ca.
Cổ họng tôi đang khô quắt, mắt cũng rất đau, lúc nhìn thấy cái tên đó, lòng liền thấy lo sợ. Tôi vẫn không nhớ được, rốt cuộc mình đã chạm vào mẹ của Mộc Ái và cứu chị ta hay chưa.
Tay tôi rã rời, nên động tác bấm nút nghe máy của tôi cực kì khó khăn.
Tôi đã chậm một bước, cuộc gọi bị ngắt mất.
Tay tôi buông ra, chiếc điện thoại rơi lại xuống giường.
Thở hồng hộc từng hơi, tôi nhận ra hậu di chứng của cảm giác đau đớn ấy đã bắt đầu xuất hiện rồi. Xem ra còn kinh khủng hơn cả tác dụng phụ trước đây. Cảm giác đau đớn này quá phức tạp, nóng như lửa đốt, đau như dao cắt. Nhưng những ngoại thương này vẫn chưa là gì, mà ngay cả những xúc cảm trong tôi cũng bị ảnh hưởng. Đủ loại các xúc cảm tiêu cực tự động trào ra như thác đổ. Không chỉ là bi thương, mà còn có cả phẫn nộ, ganh ghét và cả những xúc cảm chẳng liên quan gì tới tình hình trong hiện tại.
Nói là chẳng liên quan, nhưng thực ra đó là tác dụng phụ. Không phải tác dụng phụ từ năng lực của tôi, mà là từ năng lực của Mộc Ca.
Tôi nhắm nghiền mắt lại.
Tôi rất rõ, đây chỉ là những nỗi đau đớn mà tôi đã nếm phải trong cảnh mộng, là nỗi đau đớn mà vợ của Mộc Ca đã nếm phải. Trong giấc mộng, những cơn đau đớn này hòa trộn lẫn nhau, khiến người ta không phân biệt ra được, chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi. Bây giờ, chúng đã hiện rõ từng cái một trong đầu tôi.
Tôi giống như một người lâm trọng bệnh hoặc trọng thương, khi thuốc giảm đau mất tác dụng, thì chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.
Đợi đến lúc cơn đau đớn cuộn trào như sóng dữ qua đi, thì không biết thời gian đã trôi qua mất bao lâu rồi.
Tôi thấy điện thoại nháy đèn báo, bèn cố hết sức mở điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn do Mộc Ca gửi đến.