Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1061 : Viễn cảnh tươi đẹp (6)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Tiếng động lớn như vậy, đương nhiên là sẽ khiến cho cha mẹ của cô gái chú ý đến rồi.



Bọn họ vội chạy vào phòng, nhìn thấy cái laptop đang nằm dưới đất.



“Con gái?” Mẹ cô gái kêu lên một tiếng.



“Con ở đây này... Con ở đây này!” Cô gái nhìn về phía cha mẹ mình với đôi mắt đẫm lệ.



Trong phòng, chỉ có tôi có thể thấy được cô ấy.



Cha cô gái tỏ vẻ sợ hãi, còn vẻ mặt của mẹ cô gái thì có xen lẫn giữa hy vọng và tuyệt vọng. Cha của cô gái dìu mẹ cô ấy đi ra ngoài.



“Con gái chúng ta đang ở trong đó mà!”



“Con gái chúng ta sao lại có thể...”



Cuộc trò chuyện của họ tôi chỉ nghe được có nhiêu đây thôi. Một lúc sau, có tiếng mở cửa, đóng cửa vang lên. Hai người họ hình như đã ra khỏi nhà rồi.



Cô gái ngồi xổm xuống đất: “Tại sao... Tại sao chứ...”



Không ai lên tiếng trả lời.



Tôi cảm thấy run sợ.



Tôi không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, nhưng trong đầu tôi đã nảy ra một ý nghĩ.



Có lẽ, giống như những gì đám người Diệp Thanh đã từng nói qua, con người ta sau khi chết được một khoảng thời gian rồi, họ sẽ tồn tại dưới dạng linh hồn, không phải ma quỷ, cũng chưa đi đầu thai, khó mà có thể tác động vào thế gian này, chỉ có những người như Cổ Mạch nhờ vào năng lực đặc biệt mới có thể phát hiện được sự tồn tại của họ.



Cô gái này hơi đặc biệt một chút. Cô ấy còn chưa chết, cơ thể vẫn còn sống. Cô ấy cũng không phải kiểu không làm được gì cả. Cô ấy có ý thức, có thể hành động, chỉ là hành động của cô ấy rất hạn chế.



Cô ấy không thể giao tiếp với người khác bằng bất cứ một phương tiện nào, không thể hiện hình ngay trước mặt người khác. Nhưng cô ấy lại có thể làm được một vài chuyện khác.



Đây chắc là một trạng thái đặc biệt.




Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng ngồi ở giữa không có gì thay đổi cả, giáo viên chủ nhiệm không phải là người trước đây nữa. À, là cô Vương, lúc trước dạy môn tiếng Anh, đây là hình tốt nghiệp của lớp cô gái...



Cô gái nghĩ đến những chuyện vụn vặt này, nhưng ý thức lại rất mãnh liệt, tất cả đều truyền vào trong đầu tôi.



Cô ấy nhìn ngắm những đồ vật khác trong tủ, trong phòng làm việc của tổ ngữ văn còn nhìn thấy một cái ly, trên cái ly có in một vài hình mặt cười. Cô ấy sững người trước cái ly đó.



Đây là món quà họ tặng cho giáo viên lúc năm bốn để mừng ngày nhà giáo, những cái hình mặt cười đó là do lớp phó văn thể mỹ lớp họ vẽ ra, dùng tiền quỹ lớp làm một vài cái ly, mỗi một giáo viên đều được tặng một cái.



Cô ấy nhìn ngắm cái ly đó một hồi lâu rồi mới đi sang những phòng khác.



Sân trường đã được làm mới lại, cô ấy không quen lắm. Câu danh ngôn treo trước nhà thi đấu không có gì thay đổi cả. Đi xa hơn nữa là phòng âm nhạc.



Cô ấy lật cái tấm vải nhung đậy trên đàn piano ra, mở nắp piano, ngón tay nhấn lên trên phím đàn.



Cô ấy đột nhiên nhớ đến tiết âm nhạc thời tiểu học, được giáo viên dạy nhạc mời lên đệm đàn, còn giáo viên thì dạy cho các bạn khác hát. Trong buổi lễ kỉ niệm thành lập trường cái năm tốt nghiệp, cô ấy được mời lên sân khấu để biểu diễn.



Cô gái ngồi xuống, hai tay lướt nhanh trên phím đàn, phát ra tiếng nhạc du dương.



Chắc cô ấy đang đàn một bản nhạc nổi tiếng nào đó, tôi nghe rất quen tai, nhưng lại không thể nhớ ra tên được.



Đàn đi đàn lại một đoạn đó vài lần, mới dừng tay lại.



Cô ấy không nhớ được toàn bộ bài, chỉ nhớ được có một đoạn này thôi.



Cô gái lại bắt đầu ngẩn người.



Một hồi lâu sau, cô ấy mới dọn dẹp lại mọi thứ, đi ra khỏi trường.



Lần này, cô ấy đã có định sẵn là sẽ đi đâu rồi.



Hai mười phút sau, cô ấy đứng trước cổng một trường cấp hai.