Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1067 : Mã số 082 - Sống chung với ma (2)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


“Anh có làm gì lúc đó không?”



“Đương nhiên là có rồi. Lúc tôi biết được chuyện này thì suy nghĩ lúc đầu là có kẻ trộm đã đột nhập vào nhà. Một căn nhà khoảng gần 200 mét vuông, chỉ có một mình tôi ở thôi, có một căn phòng ngủ được để trống. Tôi có kiểm tra qua cái căn phòng đó, kiểm tra xong... Trong căn phòng đó có rất nhiều thứ, những thứ này đều là mấy món hàng bị mất khi nhân viên giao hàng đến. Những thứ này đều được đặt trong góc phòng, chỗ trong cùng của cái tủ, bình thường ít khi để ý thấy lắm. Cái này cũng không có gì to tát, còn có một gói trà đã bị cắt mở bao bì và đã bị dùng qua rồi. Lúc đó tôi đã nghi ngờ rằng có kẻ đang ẩn nấp trong nhà mình... Cũng giống như trong mấy bộ phim kinh dị đấy... Tuy rằng tôi là nam, tình huống này thông thường sẽ xảy ra trên người những người phụ nữ sống một mình. Tôi báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát cũng không điều tra được gì cả. Họ còn đề nghị tôi đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra sức khoẻ. Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này... Phù... Tôi đã từng nghĩ có phải mình bị bệnh tâm thần rồi không, có thể là vào lúc ngay cả tôi cũng không biết... Giai đoạn đầu mới lập nghiệp cũng khá vất vả, lúc đó tôi thường xuyên bị mất ngủ...”



“Anh có đến bệnh viện để khám qua chưa?”



“Có chứ, tôi tranh thủ thời gian đi đến bệnh viện để khám, bác sĩ có nói qua rất nhiều điều, đa phần là... Vì bản thân tôi nghi ngờ tôi bị mắc bệnh tâm thần nên họ cũng chẩn đoán theo cái hướng này. Tôi không tin lắm. Tôi đã tiến hành một cuộc thực nghiệm ngay trong nhà. Có mấy hôm, tôi luôn mang theo một con dao gấp bên mình, lúc ngủ thì để dao dưới gối. Lúc tôi rời khỏi nhà, tôi có cột dây cước lên cửa và cửa sổ, cũng từng dùng đến băng keo trong, sau đó đặt món ăn nhờ người giao đến nhà... Phù... Lúc giao món đến tận nhà thì có người ra nhận. Khi tôi về nhà thì phát hiện dây cước và băng keo trong dán trên cửa đều bị ai đó động vào. Thật sự có người... Tôi lại báo cảnh sát lần nữa, ngoài ra còn thương lượng với hàng xóm xung quanh, lắp một cái camera trên hành lang. Tôi muốn làm rõ mọi chuyện. Lần này cảnh sát điều tra rất kĩ, lục tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà, còn tiến hành phân tích dấu vân tay trên những đồ dùng trong nhà. Có dấu vân tay của tôi, cũng có dấu vân tay của những vị khách đến thăm nhà tôi. Họ điều tra về chủ nhân của những dấu vân tay này, bao gồm nhân viên trong công ty và bạn bè của tôi. Camera cũng đã lắp xong rồi...”



“Camera đã quay trúng được gì vậy?”



“... Phù... Quay được hình ảnh một người... Một người lạ mặt, tôi không có quen với người này. Đây... là ảnh.”



Xoạt xoạt...



“Anh không quen người này sao? Vậy còn chủ nhà trước đây và hàng xóm láng giềng thì sao?”



“Họ cũng không quen người này. Vả lại camera chỉ quay trúng cảnh người đó ra mở cửa, nhận hàng, không có quay được cảnh người đó từ ngoài đi vào trong nhà tôi. Mấy ngày liên tục... Tôi về nhà, đã tìm mọi ngóc ngách trong nhà. Người đó giống như đột nhiên xuất hiện... Tôi cũng đã lắp camera trên ban công, camera trên ban công không có quay được gì cả. Còn có hai cái camera trong nhà, hai cái camera đó thì lại quay trúng người đó... Người đó bước ra từ nhà vệ sinh... Trong nhà vệ sinh không có ai cả, lúc tôi rời khỏi nhà, trong nhà vệ sinh vẫn chưa có người nào. Tôi vừa mới đi khỏi thì người đó đi ra từ trong nhà vệ sinh, ngồi xem tivi, ăn uống trong nhà tôi. Người đó... Tôi cũng có liên hệ với bên ban quản lí, hợp sức tháo cái miếng trần nhà vệ sinh xuống. Trên đó có quạt thông gió, ống thông khí và ống nước v.v, có một vài chỗ trống nhưng không có ai núp trên đó cả, cũng không thấy có để lại dấu vết gì. Cái cửa sổ thông gió trong nhà vệ sinh rất hẹp, không thể nào chui vào nhà bằng đường đó được. Trông người đó cũng rất cao to...”



“Anh điều tra được tới đây rồi, sau đó thì dọn ra khỏi nhà, đến tìm chúng tôi sao?”



“Đúng vậy. Lúc đầu tôi không có suy nghĩ theo cái hướng này. Cứ liên tục lặp lại nhiều lần... Mấy hôm đó tôi ở nhà, cứ suy nghĩ mãi là cái người đó làm sao đột nhập vào nhà tôi được, hắn đã nấp ở đâu vậy. Nhưng mà chuyện này... Càng nghĩ thì lại càng thấy vô lí, càng... Các cô cảm thấy chuyện này...”




Camera quay trúng cảnh cậu ta bước ra khỏi nhà, cửa nhà vẫn được để mở, vài phút sau, cậu ta lại quay vào trong nhà.



Sau đó, đoạn video lại được tua nhanh.



Cậu thanh niên kia một là sẽ ngồi xem tivi trong phòng khách, hai là sẽ ngồi chơi vi tính trong phòng sách.



Đợi đến khi cái thời gian ghi trên góc bên phải phía trên hiển thị là sáu giờ tối, cậu ta tắt máy vi tính, bước vào trong cái cánh cửa cậu ta đi ra lúc sáng.



Video được tua nhanh đến khoảng sáu giờ rưỡi tối, một người đàn ông khác rút chìa khoá ra mở cửa. Sau khi đi vào trong nhà thì nhìn xung quanh một lượt, giống như đang tìm kiếm thứ gì vậy.



Sau đó anh ta đi vào trong phòng sách, bật máy tính lên.



Sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch, lập tức tắt máy tính, từ từ đi đến cái cánh cửa kế bên phòng khách, một lúc sau, anh ta mới bước ra từ trong căn phòng đó, sắc mặt tối sầm lại.



Đoạn video đến đây là kết thúc.



Ngày 27 tháng 4 năm 2014, xác định được hồn ma đang ẩn náu trong nhà người uỷ thác chính là Diệp Hâm.



Diệp Hâm, giới tính nam, sinh ngày 12 tháng 3 năm 1987, chết ngày 12 tháng 5 năm 2010, nguyên nhân tử vong là do tai nạn giao thông, chưa điều tra được thông tin cậu ta phạm tội gì, bạn bè và người thân của cậu ta cũng không gặp phải chuyện gì bất thường, chưa điều tra được những thông tin liên quan đến căn nhà của người uỷ thác.