Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1069 : Mã số 082 - Sống chung với ma (4)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Ngô Linh nói xong, rất lâu sau đó, trong phòng khách vẫn không có tí biến hóa nào.
Ngô Linh lên tiếng lần nữa: “Cậu Diệp, cậu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách đâu. Người chết rồi thì nên đi đầu thai. Cho dù không đi đầu thai, hóa thành ma, thì cũng là vì một loại chấp niệm nào đó, chứ không phải không có chuyện gì mà lưu lại dương gian.”
Sau khi Ngô Linh nói xong, trong phòng khách trở nên im ắng lạ thường. Lúc này có vang lên những tiếng hít thở nhẹ, cái người phát ra tiếng hít thở này có vẻ như đang rất hồi hộp, khẩn trương.
Lúc này Diệp Thanh đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, hành động đi.”
Trong phòng khách có sự thay đổi.
Phòng khách như có thêm một lớp sương mỏng. Đây cũng không phải là một làn sương mà là một làn âm khí mỏng. Từ nãy đến giờ, trong phòng khách vẫn có âm khí, chỉ khác là, cái làn âm khí nhẹ đến nỗi không thành hình đó, lúc này nó đã dần hiện lên một cách rõ nét hơn.
Lúc này bỗng vang lên những tiếng bước chân, tiếng bước chân đó đang lại gần phòng khách.
Ngoài ra còn có cả tiếng hít thở của cậu thanh niên kia.
Ngô Linh lên tiếng: “Cậu Diệp, mời ngồi.”
Tiếng bước chân bỗng ngưng bặt, sau đó lại vang lên lần nữa, có một cậu thanh niên xuất hiện trong phòng khách.
Đó là một cậu thanh niên mặt mũi bình thường, ăn mặc bình thường, nhìn vào thì biết ngay là dân văn phòng, cậu ta cũng chính là “nhân vật chính” trong đoạn video ghi hình trước đó. Trên mặt cậu ta nở một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt ngơ ngác, cậu ta bước đến ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ trông rất khẩn trương.
“Xin lỗi.” Cậu thanh niên cúi thấp đầu: “Trước khi anh mời người đến trang trí nội thất có mời người đến xem qua. Lúc đó thật ra tôi cảm thấy... Nhưng người đó không đuổi tôi ra ngoài. Sau đó, từ từ anh cũng phát hiện được sự tồn tại của tôi, tôi còn nghĩ là có phải anh có thể...” Cậu ta khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Tôi cũng không muốn cứ mãi như vậy đâu. Tôi có đi miếu Thành Hoàng, cũng có đi miếu Quan Âm. Nhà thờ tôi cũng có đi qua. Tôi thật sự không biết phải làm như thế nào. Đã mấy năm rồi, chỉ là... Cứ mãi như vậy...”
Cậu thanh niên nhìn về cái hướng lúc nãy: “Lúc nãy tôi đã định đi ra rồi, nhưng mà...”
Diệp Thanh lên tiếng: “Trước khi tôi lên tiếng, cậu không thể hiện thân?”
Cậu thanh niên khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngô Linh tiếp lời: “Được rồi, chúng tôi hiểu rồi.”
Ánh nhìn cậu thanh niên di chuyển, vẻ mặt khó hiểu.
Dương Phàm hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
“Xảy ra chút vấn đề, nhưng mà cũng không có liên quan gì mấy đến hai người. Cậu Diệp, cậu có cảm thấy có gì khác không? Có cảm giác muốn rời khỏi thế gian này chưa?” Ngô Linh hỏi.
Cậu thanh niên lắc đầu, nhìn xuống đôi tay của mình: “Không có, trái lại là... Có cảm giác mọi thứ trở nên chân thật hơn.”
“Ừ, nếu như cậu có ý định đi đầu thai, chúng tôi có thể giúp cậu.” Ngô Linh nói.