Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1072 : Mạo hiểm (2)

Ngày đăng: 16:54 30/04/20


Đám học sinh đó hơi đông, đều đã uống bia vào rồi, đi trên đường thì cười giỡn với nhau rất ồn ào. Con đường này cũng không phải là đường lớn gì. Buổi tối ở đây có rất nhiều những xe đẩy hàng rong, lấn chiếm cả lòng đường.



Tôi cõng em gái say xỉn trên lưng, không muốn đụng mặt những người kia nên đã bước đi nhanh hơn, chạy đến đầu đường, bắt kịp cái đèn đỏ đó.



Em gái tôi cảm thấy không thoải mái, đưa tay đập vào đầu tôi: “Đừng chạy, em khó chịu.”



“Được được được.” Tôi đáp, sau đó bước chậm lại.



Sau khi băng qua vạch kẻ đường, tôi dần bước chậm hơn. Đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, đúng lúc tôi có thể tiếp tục đi qua đường rồi.



Lúc đi đến vỉa hè bên này, tôi bỗng cảm nhận được không khí xung quanh có gì đó rất kì lạ, tôi quay đầu nhìn lại.



Đám học sinh đó vẫn đang đi trên vỉa hè bên kia đường, có một cô gái đang xem những món đồ trang sức được bày bán ven đường, những cậu thanh niên thì tụm năm tụm bảy, quàng tay nhau đi.



Tôi nhìn lướt qua đám bọn họ, nhìn chằm chằm về phía cái cậu thanh niên đang đi ở cuối hàng kia.



Cậu thanh niên tên Vu Gia Minh đó đang đi ở cuối hàng, khoảng cách giữa cậu ta và những người đi trước cũng khá xa, cậu ta đang cúi thấp đầu, nhìn về phía cái di động của mình với ánh mắt nghi hoặc. Cậu ta bấm nút gì đó trên di động, đưa cái di động lại gần tai.



Tim tôi đập trật một nhịp, tôi nhìn thấy sắc mặt của Vu Gia Minh bỗng trở nên rất khủng bố.



Những tiếng ồn ào xung quanh không có mất đi, nhưng có một cái thứ gì đó xào xạc vang lên bên tai tôi, sau đó lại có thêm tiếng ong vo ve, những tiếng ồn bỗng trở nên mơ hồ, lúc gần lúc xa, lúc nhanh lúc chậm.



Hình như tôi có nghe được tiếng máu chảy trong những mạch máu, nghe được từng nhịp tim, từng nhịp thở. Tiếng báo hiệu của cột đèn giao thông, tiếng xe hơi nổ máy, tiếng ma sát phát ra khi đóng mở cửa ở các cửa hàng tiện lợi...



Toàn bộ những âm thanh này đều trở nên rất ghê rợn.



Tôi cắn chặt răng, không dám chớp mắt, nhìn thấy trên tay Vu Gia Minh còn đang cầm theo chiếc điện thoại di động, cả người ngã về phía trước.



“Rầm” một tiếng, mọi thứ trở lại bình thường.



Những người xung quanh bắt đầu nhao nhao cả lên, đám bạn của Vu Gia Minh cũng thấy không ổn, bắt đầu la hét.



Có rất nhiều người tập trung lại gần đó, tôi nghe thấy có tiếng gọi xe cấp cứu, tôi biết rằng Vu Gia Minh đã chết rồi. Tôi không nhìn thấy hồn ma của cậu ta, cũng không có nhìn thấy hồn ma nào xuất hiện ở chỗ đó cả.



“Anh hai...” Em gái tôi vẫn còn mơ mơ màng màng: “Làm sao vậy?”



“Không, không có gì đâu...” Tôi trả lời.



Không phải là không có gì đâu.



Đã xảy ra chuyện rồi, đã xảy ra một hiện tượng quái dị rồi, chỉ trong chớp nhoáng thôi đã có thể giết chết một mạng người.



“Á...”




“Này! Các cậu...”



“Á!”



“Á... Á...”



“A Hào!”



“Hức hức... Oẹ...”



“Mẹ kiếp! Không phải chứ... A Hào...”



“Oẹ... Oẹ... Á...”



“Hức... Hức...”



Cộp cộp cộp cộp...



Rầm...



Loảng xoảng...



“Cô vẫn còn ở đó chứ? Cô vẫn ổn chứ?”



“Tôi bảo các anh mau đến đây đi... Ở đây là khu dân cư Cây Phong, mau đến đây đi, cầu xin các anh...”



“Được rồi, chúng tôi đã cử xe cứu thương đến đó rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có người bị thương hay là bệnh cũ tái phát?”



“... Phù... Có hai người, có một người thì tự nhai nuốt lưỡi của mình, còn có một người thì bị vấp ngã... Bị cái móc áo đâm xuyên qua miệng... Cầu xin các anh đấy, mau đến đây đi!”



“Hả, được. Chúng tôi đã gọi xe cứu thương đi rồi, một lát nữa sẽ tới khu dân cư Cây Phong thôi.”



“Tôi nói... Tôi nói này, lúc nãy hai người họ còn từ chối hôn nhau, trò chơi kết thúc thì...”



“Này, cậu muốn nói gì đó?”



“Chính là... Quá... Các cậu không cảm thấy như vậy sao?”



“Oẹ... Đừng nói nữa. Không được rồi, tôi không thể ở trong này được nữa rồi.”



“Chúng ta đi ra ngoài hết đi...”