Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1074 : Nói thật
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
“Là tôi… tôi chú ý đầu tiên... Hương Hương lúc ấy đang nhai gì đó. Tôi còn tưởng là cô ấy đang ăn vặt, chúng tôi có mua rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây. Tôi tưởng cô ấy đang ăn mấy thứ đó... Môi cô ấy đỏ chót, giống như là dính gì vậy, có chảy ra từ khoé miệng... Tôi còn tưởng là cô ấy ăn vặt xong uống nước ép trái cây... Tôi tưởng cô ấy... Tôi... Cô ấy ra sức nhai, còn có cái âm thanh đó... Tôi cảm thấy rất kì lạ, nhìn lên trên bàn, đâu có cái loại đó... Tôi gọi cô ấy, cô ấy quay đầu nhìn tôi, há to miệng ra... Tôi nhìn thấy trong miệng cô ấy... Máu, còn có thịt... Bản thân cô ấy cũng bị doạ ngây người... Há miệng phun cái thứ đó ra, hai tay bóp chặt cổ... Cô ấy bật khóc nức nở, phát ra những tiếng kêu ‘A... A...’, miệng của cô ấy trống rỗng... Lưỡi... Có người hét lên, tôi cũng hét lên theo... Lúc đó Hương Hương vẫn chưa chết, tôi gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, còn chưa gọi được thì cô ấy đã ngã xuống rồi... Chúng tôi đều...”
“Còn người tên A Hào thì sao?”
“A Hào bị vấp té... Chúng tôi đều bị doạ cho sợ chết khiếp luôn rồi. Tôi bị doạ đến nỗi hai chân mềm nhũn ra, tỉnh táo hẳn. Những người khác cũng lần lượt... Lúc đầu A Hào còn đang ôm chặt Hương Hương, bấm huyệt nhân trung của cô ấy, sau đó đột nhiên đứng dậy... Có vài bạn nữ chạy ra ngoài, va phải đồ đạc trong nhà. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Quá hỗn loạn... Những suy nghĩ trong đầu tôi và tình cảnh lúc đó đều hỗn loạn. Sau đó không biết tại sao A Hào lại bị vấp té... Lúc đó cậu ấy đã chạy đến cửa rồi. Gần cửa có để một cái móc áo, cậu ta... Bị vấp té, bị cái cây móc thò ra... Đâm xuyên qua cổ... Cây móc áo làm bằng sắt, nhưng không thể nào... Trên đầu những cái cây móc thò ra ngoài đều có bọc kín lại hết mà... Có rất nhiều máu, cái cây móc thò ra sau đầu A Hào... Có rất nhiều máu... Cậu ta bị móc như vậy... Mãi cho đến khi xe cấp cứu và cảnh sát đến...”
“Trước khi chơi trò chơi, có ai đã làm chuyện gì đó khác thường không?”
“Sao cơ?”
“Bất cứ chuyện gì mà cô nhớ ra được, có liên quan đến vụ việc lần này.”
“Tôi không biết... Tôi không có làm gì cả... Chúng tôi không làm gì... Chúng tôi đều không phải loại người đó, cái loại thanh niên thích liều mạng chọc ma quỷ trong các bộ phim kinh dị. Trước đây họ cũng có tới nhà tôi chơi, nhưng chưa hề xảy ra chuyện giống vậy... Hức... Bây giờ tôi không dám về nhà... Tôi không dám về nhà, cha mẹ tôi đi du lịch rồi... Tôi không biết nữa... Tôi còn chưa nói với họ về chuyện này...”
“Trong đám bạn của cô cũng không có ai đã làm những chuyện gì khác thường sao?”
“Không có, chắc chắn...”
Cốc cốc cốc...
“Xin lỗi, tôi có người trong nhà.”
“Ừ, nếu bây giờ cô bận việc thì...”
“Ừ, vậy... chị Mộng? Chị Mộng, bên ngoài có gì vậy? Chị đang nhìn gì đó?”
Cốc cốc cốc...
Lạch cạch...
“Chị Mộng, chị làm gì vậy? Ai ở ngoài vậy, chị còn khoá cửa lại?”
Cốc cốc...
“Vương Mộng!”
“Hử, đó là...”
“Vương Mộng! Cô đang ở trong nhà phải không? Cô đừng có hòng trốn tránh. Cô không chịu bắt máy, tôi cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện với cô.”
“Chị Mộng...”
“Lão đại hỏi chị ấy có thích Đồng Tử Văn không, chị ấy nói không thích. Chúng tôi đều tưởng là... Vì sau đó có xảy ra sự cố nên chuyện này đã bị quên lãng rồi... Tối hôm qua tôi đi chung với chị Mộng qua nhà trọ của chị ấy. Sáng hôm nay có người gọi điện thoại cho chị ấy nhưng chị ấy không chịu bắt máy, lúc sau còn tắt nguồn điện thoại. Bắt đầu từ sáng hôm nay, chị ấy cứ như người mất hồn, hình như có tâm sự gì đó, đang sợ điều gì đó... Tôi tưởng chị ấy vẫn còn bị ám ảnh bởi những chuyện xảy ra tối qua... Tôi không biết là chị ấy còn... Đồng Tử Văn tìm đến đây, tôi cảm thấy... Lúc nãy cô không có cúp máy, chắc đã nghe hết rồi chứ?”
“Đúng vậy, hầu như đã nghe được hết rồi.”
“Hức... Tại sao lại như vậy... Tại sao vậy... Chúng tôi thật sự không có làm chuyện gì cả. Chúng tôi đâu có làm gì kì lạ đâu, chỉ là chơi trò chơi thôi mà... Hức...”
......
Ngô Linh gửi một tin nhắn cho tôi: “Ma Cô đã nghe qua hết những đoạn ghi âm này rồi, nhất là cái lúc Đồng Tử Văn tìm đến tận nơi, cái khoảng thời gian đó không hề có tiếng động gì cả. Tối hôm qua cậu đã nghe được những tiếng động lạ sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi nghe được những âm thanh ồn ào bị phóng lớn ra gấp nhiều lần. Cái cảm giác đó, mang lại áp lực cực lớn cho màng nhĩ và cả tâm lí con người. Tôi cũng vì vậy mà cảm thấy sợ hãi.
Tôi không biết Vu Gia Minh đã nghe được gì trong cuộc điện thoại đó, nhưng sau khi cậu ta bắt máy xong thì lăn đùng ra chết.
Tôi đột nhiên nghĩ đến cái tình cảnh lúc Vu Gia Minh đi đến bên bàn chúng tôi.
Có thể chắc chắn là, cậu ta đã phạm quy, không lấy được số điện thoại của em gái tôi, mà còn có ý định ăn gian nữa. Sau đó chắc cậu ta đã bị phạt uống rượu rồi. Nhưng cái thứ đó không tha cho cậu ta, bắt đầu ra tay trừng phạt cậu ta.
Bởi vậy mà Vu Gia Minh vừa nhận cuộc gọi xong thì chết ngay tại chỗ.
Cũng giống như Hương Hương, A Hào và Vương Mộng, mỗi người có một cái chết khác nhau.
Điều đáng sợ hơn là, sự xuất hiện của Đồng Tử Văn là sao? Anh ta có lẽ không tham gia cuộc chơi tối hôm đó.
Ngô Linh nhắn tiếp: “Vậy thì những gì tôi nói lúc sáng đều không sai. Thế gian này đang trở nên ác hóa với tốc độ nhanh hơn và phạm vi rộng hơn. Cái thứ này mạnh hơn những linh hồn chúng tôi từng biết trước đây, thậm chí còn mạnh hơn cả cái thứ mới kia nữa.”
Tôi cảm thấy rùng mình.
Cái thứ mới muốn xây dựng một đế quốc ăn uống, kinh doanh các loại “thực phẩm hắc ám” kia đã kinh khủng lắm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một cái thứ bá đạo hơn nữa, quả thật khiến cho người ta cảm thấy nhức đầu và sợ hãi.
“Tạm thời cứ để vậy đi, chúng ta chưa có biện pháp hoàn hảo để bắt nó. Muốn bắt nó thì tham gia trò chơi mạo hiểm hay nói thật. Còn chưa tới lúc, vả lại chúng ta cũng chưa chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, vì vậy cứ để đó trước đã.” Ngô Linh nói.
Tôi nhắn lại một chữ “Được”, sau đó không biết nên nói gì nữa.
Đêm nay tôi cũng không nằm mơ.
Tôi không hề cảm thấy thoải mái mà ngược lại cảm thấy càng lúc càng lo lắng.