Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1096 : Đường khuya (6)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Cụ già vỗ vỗ bàn tay khô ráp của mình lên tay cô gái, nói tiếp: “Tôi cũng không biết ông ta nghĩ thế nào, hay là nghe được từ đâu đó. Hình như ông ta nghĩ, sau khi giết chúng tôi, thì mình có thể lợi hại hơn. Ngày xưa trong khu này cũng có một số người, nhưng cũng giống như tôi, đều là ông già bà cả, rất ít người trẻ. Tiểu Mễ đã bị ông ta hại vào lúc đó. Sau khi giết chết Tiểu Mễ, ông ta vẫn chưa chịu dừng tay, mà muốn tiêu diệt con bé hoàn toàn. Lúc đó chúng tôi ấy hả, phải chạy khắp nơi để trốn ông ta.”
Ông lão ngừng lại, hình như đang chìm vào trong hồi tưởng, trên khuôn mặt vẫn là nỗi buồn không hề muốn nhớ lại.
“Giết người, thì có thể trở nên lợi hại hơn?”
Tôi như có thể nghe thấy tiếng tim của Tôn Bân đang đập nhanh hơn.
Trong đầu anh ta đã hiện ra không ít suy nghĩ, nhưng phần lớn đều rất buồn cười, là những kiểu ma vương, ác quỷ trong phim ảnh tiểu thuyết. Kiểu như anh ta muốn trở thành những nhân vật phản diện như đại ma vương trong tiểu thuyết rẻ tiền vậy.
Ông cụ ngẩng lên nhìn anh ta.
Cô gái cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt rõ ràng đã hiện ra vẻ chán ghét.
“Tôi không biết.” Ông cụ nói: “Tôi không thấy lão Lâm mạnh lên. Ông ta hại chết không ít người, có điều đều là những người như chúng tôi. Cậu Diệp Thanh đó không biết làm sao đã nghe được chuyện này, sau khi đến đây chỉ một lần duy nhất, thì lão Lâm đã biến mất. Những người khác nói, cậu Diệp Thanh ấy vốn làm nghề bắt ma, sau khi chết hình như vẫn hành nghề cũ, rất lợi hại. Trong khu chúng tôi, ma rất ít, nhưng những nơi khác thì mấy năm gần đây mỗi ngày một tệ hại. Trong một chung cư cao tầng ở con đường bên kia, có một bà cụ nói cho tôi biết, bà ấy đã chết gần 20 năm rồi và đã chứng kiến những người như chúng tôi mỗi lúc một đông. Trước đây, nơi này đâu có nhiều ma đến thế. Có rất nhiều người chết, nhưng chết rồi thì cũng đi đầu thai hoặc biến mất, chứ không nán lại như vậy.”
Cụ già lắc đầu: “Thế đạo này, mỗi lúc một tệ hại.”
Tôi rất đồng tình câu cảm khái này của ông cụ. Những gì mà họ quan sát thấy, đều là sự thực và cũng chứng minh cho tình hình mà Ngô Linh đã nói cho tôi biết.
Thế đạo bây giờ càng lúc càng không tốt.
Thế nhưng, không ai có thể ngăn nổi thế giới này tiếp tục ác hóa.
“Sống chết có số, chúng ta đâu còn cách nào.” Ông cụ cho xe lăn chạy đi: “Kể ra thì lần trước, cậu ta đã cứu tất cả chúng ta từ tay lão Lâm. Bây giờ, đã đến lúc chúng ta trả mạng, coi như một đổi một.”
Cô gái không cam tâm cắn chặt môi.
Tôi cũng chỉ nghe được chừng đó, Tôn Bân đã chạy đi rất xa, khiến tôi cũng kéo bay theo anh ta.
Nhưng luồng sức mạnh kéo tôi đi đã nhanh chóng dừng lại.
Tôi vừa quay người lại thì nhìn thấy một cái bóng.
Giống hệt như tôi đã thấy trong hiện thực, từ đằng sau tòa lầu chung cư, có một cái bóng nhô ra, từ từ trở nên dài hơn, giống như một bức tường chắn ngang con đường.
Toàn thân Tôn Bân run rẩy, quỳ phịch xuống mặt đường.
Đây là nỗi khiếp sợ xuất phát từ linh hồn. Cũng giống như một người tay không tấc sắt gặp phải mãnh thú, đôi chân trở nên bủn rủn.
Tôi cũng thấy sợ.
Cái bóng đó làm động tác quay đầu qua, nhìn về phía Tôn Bân.
Nhưng chỉ một giây sau, tôi cảm thấy ánh mắt ấy đã dời qua phía mình.