Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1099 : Mã số 042 - Cấy ghép nội tạng (3)
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
“Tôi… lâu nay tôi cứ ngỡ những chuyện đó chỉ là… Khụ, có liên quan đến việc cấy ghép nội tạng sao? Sao lại vậy được? Thận là do mẹ tôi cho mà, bà ấy…”
“Mong ông hãy bình tĩnh. Đừng vội, ông có thể kể từ đầu, thong thả nói.”
“Ồ… Cô bảo tôi kể… đột nhiên cô bảo tôi kể… rốt cuộc các người là ai thế?”
“Chúng tôi được người ta ủy thác, tiến hành điều tra chuyện này. Ông Từ, ông cứ yên tâm, chúng tôi thực sự có cách giải quyết. Nhưng trước đó, chúng tôi cần phải nắm rõ sự tình. Tốt nhất là biết hết mọi chi tiết. Nên mong ông đừng giấu giếm bất cứ điều gì, cố gắng nhớ kĩ lại những chuyện đã xảy ra.”
“Phù… tôi cũng chẳng biết tả thế nào… Đại khái, đại khái là sau khi phẫu thuật, sau khi xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Lúc ngủ trưa tôi mơ thấy mình bị xe đụng. Bị tông rất nặng, người văng đi… Chỗ này của tôi, bên này thắt lưng đau nhói. Tôi cứ ngỡ là do vừa mới phẫu thuật xong. Nhưng mấy ngày liền sau đó, tôi đều cảm thấy đau đớn, hết cơn này đến cơn khác, giống như thình lình bị xe tông hết lần này đến lần khác, cứ chốc chốc lại đến. Rồi sau đó nữa… sau đó nữa tôi bắt đầu nhìn thấy… tôi cũng không biết tả thế nào…”
“Là xuất hiện ảo giác đúng không?”
“Ảo giác? Đúng đúng! Chính là ảo giác, tôi cứ hay có cảm giác mình bị xe tông. Ban đầu thì chỉ thấy đau nhói, sau đó thì đã nhìn thấy, cũng tựa như nằm mơ vậy, tôi thấy một chiếc xe phóng về phía tôi, tông vào tôi… Tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần… nên cứ ngỡ đó là… đó là điềm báo, các cậu có hiểu không? Tôi cứ ngỡ mình đã nhìn thấy điềm báo, sau này có thể tôi sẽ bị… một hôm nào đó tôi sẽ bị xe tông chết. Suốt một thời gian dài tôi sống trong nớm nớp lo sợ, đi đường luôn hết sức cẩn thận. Nhưng vô ích. Tôi vẫn thường xuyên nhìn thấy điềm báo ấy, mà tôi cũng chẳng có cách nào để giải quyết. Tôi đã từng đi chùa cúng vái, nhờ đại sư giải mộng, còn mua cả sách giải mộng về đọc nữa, nhưng cũng không có tác dụng gì cả… Tất cả đều bảo do tôi vừa qua cơn bệnh nặng và tiến hành một ca phẫu thuật khó khăn, nên bị áp lực tâm lý này nọ… Nhưng cái cảm giác ấy là thật… càng lúc càng chân thật, quá chân thật… Cơn đau đớn ấy, là đau ở bên này, từ sống lưng đến vùng khác, kiểu lan dần ra… Tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cứ bảo tôi hồi phục rất khá, hồi phục rất khá… Tôi, nói thật lòng, tôi đã tập quen dần với nó rồi.”
“Vụ tại nạn ông nhìn thấy là như thế nào? Có thấy chi tiết không? Xe, người trong xe, tình huống trên đường…”
“À, không nhìn thấy, tất cả đều rất mờ, chỉ thấy một chiếc xe màu đen, còn những thứ khác đều không thấy rõ. À, phải rồi, chiếc xe ấy không dừng lại.”
“Không dừng lại nghĩa là….”
“Không có phanh xe lại ấy. Kiểu như lúc gặp phải tai nạn, thường thì tài xế sẽ thắng gấp, đánh tay lái này nọ. Nhưng chiếc xe ấy thì không, cứ phóng thẳng đến, không hề ngừng lại, tốc độ cũng rất nhanh. Chắc đó không phải trên đường cao tốc đâu, xung quanh cũng có người mà. Chuyện này… chắc là tài xế mới, cũng có thể là… À…”
“Cũng có thể là cố ý, đúng không?”
Liên hệ người ủy thác để tiến hành nhận mặt sáu tài xế gây tai nạn, xác nhận người gây tai nạn là Châu Phú Thắng và người chết là Châu Hy Hy.
Ngày 30 tháng 9 năm 2009, điều tra về Châu Hy Hy và Châu Phú Thắng.
Châu Hy hy, nữ, sinh ngày 23 tháng 8 năm 1982, chết vào ngày 12 tháng 9 năm 2005, nguyên nhân tử vong: thương nặng do tai nạn giao thông. Không có người thân.
Châu Phú Thắng, nam, sinh ngày 19 tháng 2 năm 1963, do lái xe trong lúc say rượu dẫn đến tai nạn, bị tuyên án 5 năm tù, hiện đang thực hành án quyết trong trại giam. Đã có vợ và một con trai.
Theo thông tin trong hồ sơ vụ án, thì Châu Phú Thắng say rượu lái xe, tông chết Châu Hy Hy, không có tình huống đặc biệt nào khác.
Ngày 31 tháng 9 năm 2007, điều tra được con trai của Châu Phú Thắng là Châu Đằng Phi bị bệnh viêm thận, cần phải tiến hành cấy ghép thận để trị liệu; hiện tại vẫn chưa tìm được thận tương thích.
Ngày 1 tháng 10 năm 2007, liên lạc với vợ của Châu Phú Thắng chưa có kết quả.
Ngày 4 tháng 10 năm 2007, trao đổi với bạn của Châu Hy Hy là Lý Bình Bình. File ghi âm 04220071004.wav.
“Xin chào cô Lý. Như chúng tôi đã trình bày với cô qua điện thoại, chúng tôi liên lạc với cô để điều tra về vụ tai nạn giao thông của cô Châu Hy Hy.”
“Vâng. Tôi biết, tôi cũng có rất nhiều chuyện cần nói. Tôi… chuyện đó… Phù… xin lỗi, bây giờ nhớ đến chuyện đó, tôi vẫn còn rất, rất tức giận, thực sự… Phù… sao lại có loại người như vậy…”
“Mời cô dùng khăn giấy. Cô Lý, có thể kể lại cho chúng tôi cụ thể về sự tình không?”