Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1101 : Cấy ghép (1)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Sau khi xem lướt qua bộ hồ sơ xong, tôi chẳng kịp suy tư gì nhiều đã vội vã nằm lên giường.
Nhưng không thể ngủ được ngay, tự thúc giục mình ngủ đến mấy phút đồng hồ, tôi mới có cảm giác buồn ngủ.
Sau khi cơn buồn ngủ ập đến, tôi liền nghe thấy âm thanh từ xung quanh.
Đó là âm thanh bắt đầu cảnh mộng, ban đầu thì hơi mơ hồ, nhưng sau đó đã trở nên rõ ràng hơn. Giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ vang lên.
“Nếu không phải con nhãi đó không chịu đồng ý, thì Phi Phi đâu phải chịu nhiều khổ sở như thế chứ!”
“Được rồi, người cũng đã chết rồi, bà còn nói làm gì nữa?”
“Tôi mà không nói, thì ông không nhớ đến à? Ông phải ngồi tù năm năm, ròng rã năm năm đó! Ông không nhớ sao?”
“Tôi nói đủ rồi! Bà có chịu im không! Mau mau chạy qua bên đó đi. Đã sắp vào phòng mổ rồi kia kìa!”
“Nếu có thể mổ sớm vài năm, thì đâu cần phải chịu lắm tội tình như thế. Thật là… Haizz…”
Tôi cảm nhận được sự rung lắc của xe đang chạy.
Theo sự hãm tốc độ của xe, thì cũng quẹo qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng lại, tầm nhìn của tôi cũng trở nên sáng sủa.
Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là ô kính chắn gió của chiếc xe.
Tầm nhìn tôi tự động di chuyển xuống, tháo dây an toàn, sau khi đẩy cửa xuống xe, lại vòng ra băng ghế phía sau lấy túi xách.
Phía bên kia chiếc xe, có một người đàn ông cũng đồng thời đi xuống.
Tôi và người đàn ông ấy đi cùng nhau, tìm đến thang máy dưới khu hầm đỗ xe.
Lúc trước tôi chẳng nghĩ ngợi gì, một lòng một dạ hy vọng mình tìm được một con ma thật ghê gớm, đủ để Diệp Thanh khôi phục lại bình thường. Lúc xem hồ sơ, lòng tôi thấp thỏm nôn nao. Nhưng sau khi vào cảnh mộng, nghe thấy người phụ nữ đó không ngớt chửi rủa Châu Hy Hy, lòng tôi lại cảm thấy không chịu nổi. Cô ấy thật đáng thương, gặp phải hạng cha mẹ như thế, thì muốn làm người tốt cũng chẳng được. Theo những thông tin còn lưu lại trong hồ sơ, cô ấy cũng chưa hề gây ra thương hại thật sự cho bất kỳ ai. Chỉ có điều, năm dài tháng rộng đi qua, cơn oán hận mãi vẫn chưa được giải tỏa, sẽ biến một con ma thành thế nào, tôi ít nhiều cũng có thể đoán ra. Nhưng hiện thực còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nữa.
Tôi có thể nghe thấy những xao động và cả những lời trao đổi căng thẳng bên trong phòng phẫu thuật.
Cùng với những thay đổi ấy, luồng âm khí kia cũng đang dần dần biến hóa, trong oán hận thuần túy đã sản sinh ra một tia ác ý. Và hai loại tâm tình ấy từ từ cân bằng nhau một cách kỳ lạ.
Điều này khiến tôi càng thêm kinh ngạc.
Bên trong phòng phẫu thuật vang lên nhiều tiếng động hơn, bác sĩ ý tá lần lượt trở ra, đi vào gian phòng bên cạnh. Tôi không nhìn thấy bệnh nhân được đẩy ra.
Có một y tá sau khi thay đồ xong, đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Tôi vội vàng bám theo.
“Ca phẫu thuật đã hoàn thành. Tình hình trước mắt vẫn ổn. Châu Đằng Phi đã được đưa vào phòng hồi sức để theo dõi rồi. Các vị đi theo hướng này, có thể đến được chỗ ấy.”
Người phụ nữ tỏ vẻ bất mãn lầm bầm mấy câu, nhưng rốt cuộc đã nhớ đến con mình, dựa theo chỉ dẫn của y tá, kéo Châu Phú Thắng đi.
Tôi đi theo họ đến phòng hồi sức.
Phòng hồi sức không cho phép người thân vào, nhưng vẫn có thể quan sát tình hình trong phòng thông qua khung kính.
Tôi nhìn chằm chằm vùng lưng của Châu Đằng Phi, nhưng chỗ ấy đã bị chăn che kín, không thấy được gì cả.
Điều duy nhất tôi có thể xác nhận được chính là, trên người Châu Đằng Phi đang đậm đặc âm khí. Trong thoáng chốc, tôi gần như nghĩ rằng anh ta đã chết, biến thành ma rồi.
Thế nhưng, thiết bị bên cạnh giường bệnh đang hiển thị rõ ràng nhịp tim và hô hấp của anh ta.
Anh ta vẫn còn sống, chỉ có điều đã bị một con ma tóm lấy rồi.