Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1105 : Cấy ghép (5)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


Tôi không ngờ lại xảy ra sự biến hóa như thế, nên hoàn toàn không kịp phản ứng gì. Mà thực lòng, tôi chẳng biết nên phản ứng thế nào.



Châu Hy Hy phải do chính tay Diệp Thanh tiêu diệt, mới có thể giải quyết được tình trạng hiện tại của anh ta. Tôi tuyệt đối không thể làm thay, bằng không tôi phải gấp rút kiếm một con ma khác cho Diệp Thanh.



Tôi đành trợn mắt đứng nhìn sự biến hóa trên người gã bác sĩ.



Ông ta đứng đơ ra một lát, rồi chụp lấy con dao giải phẫu, đi về phía Châu Phú Thắng.



Những người khác đều không hề nhận thấy điều khác thường nào, để mặc cho ông ta ấn chặt tay lên người Châu Phú Thắng.



Châu Phú Thắng đang không ngớt mặc cả chuyện tiền nong tìm một con đường sống, thì trong chớp mắt lập tức khựng lại.



Con dao trong gã bác sĩ rạch xuống một đường, tôi không nhìn rõ ông ta đã làm gì, chỉ thấy ngay sau đó ông ta thò tay vào bên trong vết mổ trên người Châu Phú Thắng, lôi ra một quả thận.



Lúc này, Châu Phú Thắng mới bàng hoàng gào lên một tiếng.



Người phụ nữ thì sợ đến giật bắn người, còn Châu Đằng Phi thì vô cùng phấn khích.



“Mau! Ghép cho tôi mau!” Châu Đằng Phi kêu to.



Gã bác sĩ quay người bước đến bên giường Châu Đằng Phi, đem quả thận đặt vào trong thân thể của anh ta, gấp rút kêu y tá đưa chỉ may qua.



Gã bác sĩ còn lại hiểu ra, cuống quýt khâu vết mổ trên người Châu Phú Thắng lại.



Ca phẫu thuật bên chỗ Châu Đằng Phi nhanh chóng được hoàn thành. Gã bác sĩ ngoảnh đầu lại, nhìn Châu Phú Thắng một cái.



Sắc mặt Châu Phú Thắng trắng bệch, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của gã bác sĩ.



Gã bác sĩ đang đeo khẩu trang, nhưng tôi hình như trông thấy có một nụ cười ẩn bên dưới lớp khẩu trang đó. Châu Phú Thắng run rẩy, khẽ nhấc ngón tay lên, hình như muốn chỉ về phía gã bác sĩ.



Gã bác sĩ đã dời ánh mắt qua người phụ nữ, nắm chặt con dao mổ bước tới.



Người phụ nữ cuống cuồng vùng vẫy, những người khác đã đè chặt bà ta xuống ngay lập tức.



Gã bác sĩ chỉ đi một vòng qua phía bên kia giường của Châu Đằng Phi, rạch vết sẹo mổ bên thận phải của anh ta, rồi lấy ra quả thận đang bị âm khí phủ trùm. Kế đó, ông ta mới đi về phía người phụ nữ.



Sự vùng vẫy của người phụ nữ khựng lại, trợn mắt nhìn gã bác sĩ, rồi đột nhiên la lên: “Là mày! Là mày!”



Dù đã cố hết sức, nhưng tiếng la của bà ta vẫn rất nhỏ.



Cùng với việc quả thận của mình bị móc ra, tiếng kêu la của bà ta càng lúc càng yếu ớt.
Trong bóng tối không chỉ có một người, mà có đến hai người đang đến gần Châu Đằng Phi, đồng thời túm chặt lấy vai của anh ta. Máu trong người trào ra thì ấm, còn thân thể thì lại lạnh ngắt. Bốn bàn tay đó túm chặt Châu Đằng Phi, mò xuống vết mổ của anh ta.



Roạt!



“Á …! Châu Đằng Phi gào lên thảm thiết.



Tôi cũng cảm nhận được một cơn đau buốt cả óc. Bốn bàn tay ấy đang xé toạc vết mổ trên người của Châu Đằng Phi!



“Trả lại cho tao.”



“Đây là của tao.”



“Trả lại cho tao…”



Hai vợ chồng Châu Phú Thắng vừa lầm bầm, vừa giằng xé thân thể của Châu Đằng Phi một cách máy móc. Mặc cho Châu Đằng Phi van xin, chửi bới, giả đáng thương đủ kiểu, cũng chẳng có tác dụng gì.



“Chắc là ổn rồi đấy. Dời họ qua phòng bệnh đi.”



Bên ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện. Cánh cửa được đẩy ra, khiến ánh sáng luồn qua khe cửa chiếu vào.



Máu chảy tràn ra ngoài.



“Chuyện gì thế này?” Người ở bên ngoài la lên, trở tay kéo mạnh cánh cửa ra. Ánh đèn bên ngoài hành lang chiếu vào, ba tấm thân theo đà của cánh cửa, đổ nhào ra ngoài hành lang.



Bên ngoài có ai đó hét toáng lên.



Tôi thở hổn hển nhìn lại phòng phẫu thuật.



Cơn đau trên người Châu Đằng Phi truyền qua đã ngưng lại.



Trong phòng phẫu thuật là hai vũng máu, hai luồng vết chân kéo dài đến tận cửa phòng. Ba tấm thân đang đổ nhào lên nhau chính là ba người của nhà họ Châu. Vết mổ trên người họ đều đã rách toạc, có vết mổ thì bên trong đã trống hoắc, có cái thì còn nội tạng. Gân máu lòng thòng ra bên ngoài thân thể. Trên tay Châu Phú Thắng vẫn đang nắm chặt một cục thịt đỏ hỏn.



Cả ba người họ đều trợn trừng mắt, máu bên dưới thân thể trào ra không ngớt.



Tôi cảm nhận có âm khí, khẽ ngẩng đầu lên, trông thấy gã bác sĩ khi nãy.



Trên khuôn mặt ông ta, ngũ quan của một cô gái thoáng hiện lên rồi mất.



Tích tắc, trong đầu tôi một lần nữa tràn vào một luồng ý thức mới.