Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1122 : Mã số 043 - Nông trường bỏ hoang (6)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


Rè… rè…



“… Ồ, chuyện này có thật đó! Cả nhà tôi đều nghe thấy mà! Cha tôi nghe thấy trước tiên, ông ấy nghe thấy khá rõ, giật mình thức giấc ngay lập tức. Sau đó,cha gọi mẹ tôi dậy luôn, hai người họ ồn ào một hồi, làm mấy anh em tôi thức dậy theo. Cả nhà chúng tôi đều nghe thấy, có tiếng bước chân của rất nhiều người, giẫm mạnh trên đất mà đi, ít nhất cũng phải mấy trăm người. Nghe cũng không đều lắm, không thể sánh bằng lễ duyệt binh, nhưng nhiêu đó cũng đã lợi hại lắm rồi, chắc chắn không phải dân trong thôn tạo ra. Lúc thức dậy mẹ tôi còn bảo, không biết nhà ai mở tivi lớn đến vậy, nửa đêm mà còn xem cái gì không biết. Nhưng không phải đâu, có thể nghe ra không phải tiếng tivi, cũng chẳng phải âm thanh khác, mà chính là tiếng bước chân dẫm mạnh trên mặt đất.”



“Ông có nghe thấy họ di chuyện không? Ý là âm thanh chỉ cố định một chỗ, hay di chuyển về một hướng nào đó?”



“Cái này thì thực lòng mà nói tôi không nghe ra. Đang nửa đêm mà, chúng tôi đều bị dọa sợ chết khiếp, nghe không ra. Mà lúc đó cũng đâu có nghĩ đến chuyện ma hành quân, mà chỉ nghĩ không biết có phải bộ đội thao luyện ban đêm không… Chuyện này trước đây chưa hề có, nhưng ai mà biết được? Em tôi còn bảo chắc sắp có chiến tranh, nên có lệnh điều binh. Mà dù có nghĩ đến chiến tranh, nhưng chẳng ai nghĩ đến ma quái cả. Hôm sau, nhà chúng tôi kể lại với người trong thôn, có nhiều người không nghe thấy gì, nhưng cũng có người đã nghe thấy và cũng ngỡ là tiếng tivi như mẹ tôi. Có người còn kể nửa đêm mình nghe thấy tiếng quát tháo, bảo người ta tắt tivi đi. Cái này thì nhà tôi có nghe, rất nhiều người cũng đã nghe thấy tiếng của bà dì béo đó, giọng dì ấy khủng thật, quát nghe sang sảng.”



“Lúc đó không có ai chạy ra cửa xem thử sao?”



“Không. Chỗ chúng tôi là thôn quê, nhà nào cũng có một mảnh sân rồi đến cổng chính, có nhà còn hai ba tầng nữa, chạy ra tới cửa thì mệt lắm… Có người nhìn qua cửa sổ, nhưng không thấy gì hết. Đang khuya, không thấy gì cũng là chuyện bình thường. Ở đây đèn đường ít lắm, mà thời đó còn ít hơn nữa.”



“Sau đó trong thôn còn nghe thấy nữa không?”




“Tòa báo của chúng tôi có thưởng tiền cho ai cung cấp manh mối.”



“Ồ, ồ… Chuyện đó à… thì, các cậu có biết cái máy xới đất ấy không? Chính là cái máy đã làm chết cái người ấy đấy.”



“Vâng, có biết. Nghe nói là đã bị gỉ sét, không còn sử dụng nữa.”



“Đúng, có điều… cái máy đó, cảnh sát nghĩ là nó được chứa trong cái kho ấy. Lúc đó, trong thôn tôi đâu có định cày bừa khu đất đó để canh tác đâu chứ? Mấy căn nhà, kí túc xá, phòng làm việc trước đây đều giải tỏa hết rồi. Mấy cái nhà kho thì chuẩn bị sửa lại để sử dụng, có điều vẫn chưa kịp làm. Nhưng mà đồ đạc trong kho thì… Tôi còn nhớ rất rõ, trong kho vẫn còn dư lại một số máy móc, ba chiếc máy kéo, một cỗ máy xới đất, hai chiếc máy múc, còn những đồ đạc linh tinh thì lúc giải tỏa đã đem chia cả rồi. Cỗ máy xới đất đó đã được chia cho nhà họ Tạ vốn ở trong thôn này. Mà nhà họ thì tầm năm 2004, 2005 gì đó đã đem bán hết đồ đạc, mua nhà trên thành phố, tìm cách chuyển hộ khẩu lên đó rồi. Cái máy xới đất đó vốn dĩ bị hỏng, đem đi bán phế liệu, cũng bị người mua đưa đi rồi mà.”



“Ý ông là, cỗ máy xới đất đó đúng lý ra không thể nằm trong nhà kho ấy được? Người thu mua cỗ máy đó là ai ông có biết không? Còn cái gia đình họ Tạ mà ông nói hiện nay thế nào?



“Chuyện này thì phải bắt đầu từ lúc Nông trường Cải tạo Lao động còn, tận những năm năm mươi, sáu mươi. Cái người họ Tạ đó, vốn dĩ từ trong Nông trường cải tạo ra. Tôi phạm cải tạo, ra tù làm lại cuộc đời, vào Nông trường để canh tác. Cũng không biết ông ta đã kiếm đâu ra tiền, mà lo lót với ông trưởng thôn, để được định cư ở trong thôn chúng tôi. Mà ông ta không phải sống một mình đâu, còn đón một đứa cháu trai ở quê qua sống chung nữa. Bảo là dân vùng sâu vùng xa, có điều người ta toàn ăn mặc đồ hiệu, xịn hơn chúng tôi rất nhiều. Còn bảo là trong thời chiến, trong nhà trước đây có giấu một ít của, đem bán mới có tiền... Dù sao thì cả cái nhà đó, nghe chẳng có một câu nào là nói thật cả. Sau đó, cái ông họ Tạ đó, chưa chết, chuồn đi vào những năm 80. Cảnh sát ở xứ khác tìm đến, nói ông ta là tội phạm truy nã, trong tay giết ba bốn mạng người liền!”