Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 114 : Mã số 084 - Lời mời của người chết (5)
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
“Như vậy, cách nghĩ của anh thế nào?”
“Có lẽ cô ấy bị bệnh trầm cảm rồi. Tôi từng gặp cô ấy mấy lần, tính cách của cô ấy hướng nội, rất nhát. Vì Giản Hà mà dốc hết dũng khí đi tìm Trương Bác Quân, cầu xin anh ta hãy đối xử tốt với Giản Hà. Trương Bác Quân cười chê cô ấy, đuổi cô ấy đi, còn nói rất nhiều lời khó nghe về Giản Hà. Hôm đó tôi kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy khóc rất nhiều. Nên tôi đã khuyên cô ấy vài câu. Tôi… tôi có thể phải chịu một phần trách nhiệm về cái chết của cô ấy. Nếu lúc đó tôi không nói…”
“Anh đã nói những gì?”
“Giản Hà gả cho Trương Bác Quân là có mục đích khác. Tôi quản lý mọi thứ hằng ngày của Trương Bác Quân. Giản Hà đang dùng thẻ phụ của Trương Bác Quân, chuyện cha cô ấy nợ nần, mẹ cô ấy nằm viện tôi biết cả. Cô ấy không yêu Trương Bác Quân, mà gả cho anh ấy là vì tiền, nhưng không phải vì ham vinh hoa phú quý mà là vì cha mẹ… Sau khi Đường Mỹ Mỹ nghe xong thì không khóc nữa, nhưng dáng vẻ đó… Sau đó thì cô ấy tự sát. Thật sự tôi không nên nói cho cô ấy nghe những chuyện này.”
“Anh không cần tự trách. Cũng có thể do Đường Mỹ Mỹ nghĩ là Giản Hà ham vinh hoa phú quý nên mới tự sát chăng?”
“Không, khẳng định là không! Cô ấy nói muốn giúp Giản Hà. Lúc cô ấy rời khỏi có nói là sẽ giúp Giản Hà. Cô ấy có lẽ là không nghĩ ra cách nào khác, nên mới tuyệt vọng mà tự sát.”
“Đây chỉ là suy đoán của anh.”
“Tôi… chao ôi…”
...
“Sếp, anh nói, có phải Đường Mỹ Mỹ thật sự muốn giúp Giản Hà không?”
“Thay cô ấy kết hôn?”
“Đúng vậy. Cách nghĩ này cũng thông suốt đó chứ? Gửi thiệp mời, sửa ảnh cưới, thật ra chính là nói cho Giản Hà biết, cô ấy không cần chịu đựng Trương Bác Quân nữa, Đường Mỹ Mỹ tới thay cô ấy.”
“Hướng nghĩ này của anh cũng có lý.”
“Tôi đồng ý với cách nghĩ của Thằng Ngốc.”
“Thật ư?”
“Chiếu theo cách nghĩ này, hồn ma của Đường Mỹ Mỹ bây giờ đang ở đâu?”
“Chậc…”
Ngày 30.6.2014, nhận được thư của Giản Hà. Đính kèm: hình ảnh bức thư.
Tắt âm thanh đi, trong lòng tôi vẫn còn náo loạn.
Giữa Đường Mỹ Mỹ và Giản Hà có sự hiểu lầm, Giản Hà tránh hồn ma của Đường Mỹ Mỹ như tránh rắn, làm sao cũng không thể ngờ rằng, Đường Mỹ Mỹ từ khi còn sống đã có ý nghĩ muốn thay thế cô ấy lấy thân nuôi hổ. Có điều, thật ra Giản Hà đã biết, hai người cũng sẽ không có được hạnh phúc như vậy. Đường Mỹ Mỹ cuối cùng chính là tự sát.
“Anh Kỳ, lại xem mấy vụ án đó à?” Tí Còi hỏi.
“Ừm. Các cậu điều tra thế nào rồi?”
“Tìm thấy mấy vị lãnh đạo của Cục Chế tạo Khánh Châu, nhưng liên lạc không được.” Tí Còi lắc đầu phiền não, “Người nhấc máy không phải bảo mẫu thì là trợ lý. Chậc chậc!”
“Sếp lớn có thể giúp đỡ liên lạc được không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Không gấp, cứ thử lại xem sao.” Tí Còi không muốn làm phiền sếp lớn, như vậy càng lộ rõ bản thân bất tài rồi. Càng không phải đi vào đường cùng, không có cách nào khác.
“Anh Kỳ, nhà của Đào Hải thì sao?” Gã Béo hỏi.
Vụ nổ đã trôi qua một tuần, tôi vẫn chưa mơ thấy bất kỳ sự việc liên quan nào. Vụ án vẫn đang trong tiến trình điều tra, trước mắt đã biết được sáu nghi phạm đã bị nổ chết tại hiện trường và tên Đào Hải không rõ nguyên nhân xuất hiện tại nơi đó. Toà nhà đó đang được tu sửa, cư dân đều đã dọn ra ngoài, hiện trường đang bị phong toả, tôi vẫn không có cơ hội đến xem "tụ bảo bồn" đó. Đào Hải chết đi, căn nhà được con trai của anh ấy thừa kế, nhưng việc này không nên để những người của Phòng Giải toả Di dời chúng tôi đi thông báo cho đương sự, cướp lấy công việc của người khác.
“Vẫn đang chạy chương trình. Đợi một chút.” Tôi xoay hông.
Thôn Sáu Công Nông có mấy ngôi nhà đinh như vậy, những người khác sau này chính thức phá bỏ và di dời, mới có chuyện cãi vã. Tôi và Quách Ngọc Khiết gần đây thoải mái hơn một chút, đã đảm đương nhiều công việc thường nhật hơn.
Đang lúc này điện thoại của tôi bỗng reo lên. Vừa nhìn là biết em gái gọi đến.
“Sao vậy?” Tôi căng thẳng vội vàng nhấc máy, buột miệng hỏi.
Lúc này đáng lẽ là em gái đang ở trên lớp, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi?
“Anh!” Trong giọng nói của em gái đầy sự nức nở.
“Em sao vậy? Bây giờ em đang ở đâu?” Tôi khẩn trương hỏi.
“Em đang ở trường. Trường của bọn em… có người chết trong trường…”