Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1149 : Phỏng vấn (2)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Lo lắng của Tí Còi cũng rất đúng.
Lúc mới có chữ viết và hình vẽ, các câu chuyện truyền thuyết đã bắt đầu được thịnh hành rồi, có những cái thậm chí còn được lưu truyền đến bây giờ, có thể nói là đã được lưu truyền lại cùng với văn minh loài người.
Những thứ được lưu truyền lại không chỉ có những câu chuyện đó, mà còn có cả những câu chuyện do người ta liên tưởng ra nữa. Chẳng hạn như hoàn hồn sau khi chết, đã có biết bao nhiêu người nói rằng mình đã được trải nghiệm cảm giác đó? Ở phương Tây, những người từng nhìn thấy người sói, quỷ hút máu, tin vào phù thuỷ, cũng không phải chỉ có một hai người. Mỗi người đều cứ giống như là đã có mắt âm dương vậy, có thể nhìn thấy ma quỷ và những vị cao nhân có bản lĩnh thật sự.
Trong số đó, đương nhiên là có những trường hợp thật sự gặp phải ma, nhưng đa phần còn lại thì là do tâm lí gây nên.
Mà những thông tin này vẫn chưa hề tìm được bằng chứng thì đã được rất nhiều người chấp nhận rồi.
Không có bằng chứng cũng khiến cho càng nhiều người chấp nhận tin vào khoa học.
Nhưng trong thời hiện đại này, kĩ thuật chụp ảnh, quay phim đã hiện đại như vậy, livestream toàn cầu còn có thể thực hiện được, “bằng chứng” cũng không còn là chuyện khó khăn gì.
Trước kia có người đã chụp được ảnh UFO, chụp được hình quái vật, chất lượng ảnh rất kém, ảnh chụp rất mờ, còn có thể bị chê là làm giả. Bây giờ thì những bức ảnh chụp UFO hay quái vật đều ít đi rồi, đây cũng là một bằng chứng khác để chứng minh UFO và quái vật không có thật.
Nhưng thế giới tiếp tục ác hóa, chắc chắn sẽ có những người, giống như đoạn livestream lần này của Chuyên gia tự tìm đường chết vậy, quay được cảnh con quái vật đó một cách rõ nét, không còn gì bàn cãi được nữa.
Đến lúc đó, thật sự sẽ chấn động toàn cầu, không ai có thể tiếp tục phủ nhận.
Tôi không thể nào tưởng tượng ra được lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Những người có mắt âm dương còn có thể bình tĩnh được. Chúng tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, biết được ở chỗ đó có ma. Còn những người khác thì sao? Có một thứ tồn tại vô hình, có thể giết chết mình bất cứ lúc nào...
Tôi lắc đầu, tạm gác chuyện này sang một bên.
Bây giờ nên tập trung viết bản thảo.
Trưởng phòng Mã hỏi thăm về tình hình thực tế của Thanh Diệp. Ông ta hỏi như vậy, tôi cũng không dám thành thật trả lời tình hình, chỉ nói qua về một vài nhận xét của những người sống ở thôn Sáu Công Nông.
“... Bọn họ vẫn cảm thấy có chút tà môn. Người nhà của anh ta chết từ lâu rồi, chết liên tục, khá giống với tình trạng nhà họ Hồ. Còn có một điều là, anh ta được đưa đến viện mồ côi, sau đó quay trở về, khoảng thời gian ở giữa này, cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.” Tôi trả lời.
Trưởng phòng Mã hơi kinh ngạc, như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Ông ta đột nhiên hỏi tôi: “Những khu dân cư này là nhà ở của công nhân ở Xưởng Gang thép số ba nhỉ?”
“Vâng.”
“Xưởng Gang thép số ba... Luyện thép, là một công việc nguy hiểm sao? Có để lại phóng xạ gì không?” Trưởng phòng Mã như vẫn đang suy nghĩ gì đó.
Tôi nhìn về phía Trưởng phòng Mã với ánh mắt ngạc nhiên.
Ông ta định lấy chuyện này ra để nói sao?
Cái chết kì lạ nhất mà mọi người có thể chấp nhận được chính là chết vì phóng xạ, nhất là phóng xạ hạt nhân. Nhưng năm đó, Xưởng Gang thép số ba cũng là đơn vị trực thuộc nhà nước. Nếu xảy ra những việc như vậy thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu nhỉ?
Trưởng phòng Mã như nghĩ ra gì đó: “Cái khu vực đó trước đây và sau này có làm gì không? Có mở cửa hàng gì đó hay là phát hiện được gì không?”
“Tôi cũng không biết. Chưa từng nghe nói có những chuyện như vậy...” Tôi đáp.
Tôi cho rằng đây không phải là một ý hay.
Trưởng phòng Mã nhìn về phía tôi: “Cậu thấy sao? Không có lí nào lại trùng hợp mà cả hai nhà đều chết bất đắc kì tử phải không?”