Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1157 : Mã số 006 - Một cái tôi khác (7)
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Anh Châu? Anh còn nghe máy không?”
“À ừ... Sau đó chúng tôi ngồi uống rượu trong nhà thờ đó. Trên xe có bia và cả cần sa nữa. Chúng tôi đem vào trong nhà thờ... Cậu ta nói là lúc đó tôi đã bật khóc. Đang uống bia thì đột nhiên bật khóc. Tôi còn quỳ dưới đất, vừa khóc vừa nói là nhớ ông nội, nhớ gia đình tôi trước đây, nói là tôi không thích nước Mỹ, muốn về nước. Còn nói là tôi có lỗi với ông nội, tôi nên ngoan ngoãn hơn mới đúng. Hình như tôi có nói rất nhiều chuyện khác, quỳ dưới đất và cứ khóc mãi, vừa khóc vừa ói, còn thề là sau này phải chăm chỉ học tập, về phụ giúp cho cha tôi. Họ đều cho rằng tôi uống say rồi. Họ cũng đâu có khác gì. Micheal thì cứ nói là có lỗi với tình đầu của cậu ta, Cale tự khai ra cậu ta từng yêu chính anh họ của mình. Chúng tôi nói bậy nói bạ gì đó. Tôi cũng không biết... Tôi có chút ấn tượng với những việc này... Bây giờ Cale đã có bạn trai, trước đó tôi còn không biết cậu ta là người đồng tính nữa. Tôi không biết... Tôi cảm thấy có lỗi với ông nội, còn có bà nội, ông bà ngoại nữa... Họ...”
“Anh Châu, ý của anh là, anh không bị ma ám mà là sau cái hôm đó thì anh cảm thấy hối hận, vì vậy mà xảy ra tình trạng tâm thần phân liệt?”
“Vị bác sĩ đó cũng nói như vậy. Tôi không biết... Bây giờ tôi cũng không biết sao nữa... Có thể tôi thật sự đã... Tôi không biết...”
“Anh Châu, chúng tôi sẽ đi đến tận nơi để điều tra thử.”
“Hả? Cái nhà thờ đó sao?”
“Đúng vậy. Đợi sau khi chúng tôi điều tra xong rồi mới tính tiếp được không?”
“Tôi... Ừ được rồi.”
Ngày 6 tháng 10 năm 2001, người uỷ thác đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 00620011006.wav.
“Anh Châu, anh đến phòng nghiên cứu là để...”
“Là vì cái vụ việc uỷ thác lúc trước. Tôi nghĩ kĩ rồi. Mấy hôm nay tôi cũng có để ý đến chuyện này. Cha mẹ tôi cũng chịu hợp tác. Ở nước ngoài rất tiện... Lần trước các cô đề nghị sử dụng camera quan sát, tôi cũng đã thử dùng. Tôi xem qua hết rồi, còn có bạn bè của tôi, ở trong nước hay ở nước ngoài, tôi đều hỏi thăm hết. Gần đây không xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy có thể là giống với tình trạng vị bác sĩ đó nói với tôi. Tôi luôn cảm thấy hối hận vì chuyện lúc nhỏ, vì chuyện ông bà nội, ông bà ngoại của tôi. Hôm đó, lúc ở trong nhà thờ, có thể là lần đó, tôi đã tỉnh táo hẳn lại. Có gì đó trỗi dậy trong tiềm thức. Sau đó thì hình thành một nhân cách khác... Cũng không thể gọi là một nhân cách mới nữa, chỉ là trí nhớ của tôi bị loạn thôi. Bây giờ, tôi đã dần dần nhớ ra những chuyện đó. Tôi cũng nhớ ra rất nhiều chuyện về cái cô Lý đó.”
“Anh cảm thấy anh bị vấn đề về tâm thần sao?”
Lạch cạch...
Cộp... Cộp... Cộp...
“Các cô cậu đến rồi... Đến rồi... Hức...”
“Chào bà Trang, đã lâu không gặp.”
“Hức... Hức...”
“Có thể cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Bà không sao chứ?”
“Tôi... Tôi không biết sao lại như vậy... Tôi không biết... Các cô cậu... Tôi không ngờ rằng các cô cậu sẽ đến đây, không ngờ rằng... Cái số điện thoại đó... Cái số điện thoại của các cô cậu... Tôi chỉ nhớ là Thanh Diệp, tôi cũng không có nói rõ là Tiểu Diệp hay là lá xanh nữa, hoặc là gì khác. Khó khăn lắm mới có cơ hội nhờ người ta tra cứu giúp tôi... Tôi thật không ngờ... Tôi... Hức...”
“Bà Trang, xin bà hít thở sâu rồi bình tĩnh lại. Từ từ thôi. Bà kể cho chúng tôi nghe đã xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Ừ... Hức... Phù... Con trai tôi, A Nam... Lúc đó, các cô cậu, nó...”
“Lần cuối chúng tôi gặp anh Châu là vào lúc anh ta vừa mới từ nước Mỹ về. Anh ta nói với chúng tôi là, anh ta đã nhớ ra một vài chuyện, là do trí nhớ của anh ta bị loạn chứ không phải bị ma ám. Anh ta chủ động chấm dứt uỷ thác. Lúc đó chúng tôi nhìn thấy trên người anh ta không có âm khí.”
“Không phải! Không phải vậy đâu! Nó chính là con ma đó! Nó là một con ma, tìm đến A Nam, nó...”
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Bà có thể bắt đầu kể lại từ đầu không? Càng chi tiết càng tốt.”
“Sau khi tôi với nó quay về từ nước Mỹ, tôi... tôi còn tưởng là nó hết bệnh rồi... Tôi tưởng nó thật sự đã hết bệnh rồi. Nó nói với tôi là có những chuyện vẫn chưa thể nghĩ ra được, nhưng có những chuyện đã nhớ ra được. Chúng tôi còn có hẹn với vị bác sĩ đó, mỗi tháng đều phải tái khám. Tôi bàn với cha A Nam, có phải tiếp theo đây nên để nó ở nước ngoài một khoảng thời gian không. Nó không chịu, nó nói là cuộc sống hằng ngày của nó không có vấn đề gì cả. Chúng tôi quay về nước. Nó vẫn bình thường... Đến công ty cha nó làm việc, biểu hiện cũng rất tốt, chỉ là vấn đề hôn sự thì... Lúc đó là Tiểu Lý nhỉ? Là Tiểu Lý, cô gái nhà họ Lý. Tiểu Lý bắt tại trận nó đang đi với cô gái khác, cái loại gái lẳng lơ đấy, nên hai tụi nó chia tay. Sau đó thì nó không có quen bạn gái nghiêm túc gì cả. Tôi hối thúc nó, sắp xếp các buổi hẹn hò cho nó, nó cũng rất nghe lời, chỉ là không thể kiểm soát bản thân được. Sau đó, vào khoảng năm 2003, trước Tết năm 2003, nó đi làm ở công ty, với thư kí của nó đã... Cái cô gái đó cầm theo bằng chứng đã mang thai chạy đến đòi nó chịu trách nhiệm. Chuyện này rất khó coi. Lúc đó, thái độ của nó... Cha nó cũng bị tức chết. Chuyện này vẫn chưa giải quyết ổn thoả, nó đi nói với cô gái đó là, hoặc là muốn kết hôn thì phải kí hợp đồng kết hôn trước, cô gái đó không được món tiền gì cả, hoặc là sẽ đưa cho cô ta tiền để cô ta đi phá thai. Nói ngay trước mặt nhiều người trong công ty như vậy... Cha nó bảo nó về nhà trước, tạm thời không cần đến công ty nữa. Sau đó thì nó bắt đầu rượu chè...”