Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1160 : Mã số 006 - Một cái tôi khác (10)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


Bộ xương đó há miệng như đang định nói gì đó.



Nhưng chính vào lúc này, cái xẻng sắt được đưa lên cao, sau đó lại đập mạnh xuống, đập nát cả đầu của bộ xương.



Xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên.



Ống kính được đưa lên, quay được cảnh tượng những ngôi mộ xung quanh đều đang rung động, giống như có thứ gì đó đang muốn chui ra từ dưới đất vậy.



Những tiếng “xột xột xoạt xoạt” cứ vang mãi.



Ống kính quay lại, ngay cái ngôi mộ trước mặt này, có một cánh tay xương xẩu thò ra từ dưới đất, cánh tay bắt lấy đất đá, cây cỏ xung quanh, từ từ chui ra khỏi lòng đất.



Ống kính lại quay sang hướng khác.



Lần này là ngay bên cạnh nhóm Diệp Thanh, kế bên ngôi mộ lúc nãy, có một bộ xương chui ra từ đấy, một cái đầu lâu chui ra khỏi đất.



Diệp Thanh cầm chặt cái xẻng trên tay, giống như không hề ra sức, nhưng lại có thể dễ dàng đập vỡ cái đầu lâu đó.



“Bộp” một tiếng, xẻng sắt đâm vào trong cái lỗ, sau đó thì phát ra những tiếng vang trầm đục. Chỉ một cái đâm như thế hình như đã hoàn toàn đập nát cả bộ xương.



Sau khi đập xong, xung quanh bỗng im ắng hẳn.



Ống kính lại quay về phía bộ xương lúc nãy.



Nó giống như đang rất khẩn trương, định chạy trốn.



Diệp Thanh bước đến với vẻ ung dung, đưa cây xẻng sắt lên chắn trước bộ xương đó.



“Nói chuyện một lát đi. Chắc mày hiểu được tao đang nói gì chứ? Chúng mày đều hiểu được tao đang nói gì và đều có thể nói được thứ tiếng này đúng không?” Diệp thanh lên tiếng hỏi, ngữ khí rất chắc chắn.



Bộ xương đó vẫn còn run rẩy, những đốt xương trên người va vào nhau, phát ra tiếng lập cập.



Diệp Thanh đưa cái xẻng lên.



Cằm của đầu lâu đó nhúc nhích lên xuống thì có tiếng nói được phát ra.



Tiếng nói đó rất kì lạ, nghe không giống tiếng người, nhưng lại có thể hiểu được.



“Tôi biết, tôi nghe hiểu được, cũng biết nói tiếng người.”



Trong giọng nói còn mang theo một chút lo sợ.




“Hey!”



Có tiếng kêu truyền đến từ một nơi xa xa.



Ống kính quay về phía nhà thờ.



Trong ngọn lửa bốc cháy ở nhà thờ, có rất nhiều bóng người từ từ bay lên trên cao.



Ở nơi xa hơn, có hai người đang chạy qua, vẫy vẫy tay, kêu lên câu gì đó.



Video đến đây là kết thúc.



Ngày 31 tháng 7 năm 2010, xử lí mảnh đất hung sát ở nhà thờ Bonia. Đã trao đổi với pháp sư trừ ma ở nơi đó. Được báo lại là có 13 oan hồn đã rời khỏi Bonia, chỉ có 4 oan hồn là còn biết rõ tung tích.



Ngày 5 tháng 8 năm 2010, cảnh sát phát hiện xác Châu Nam. Châu Nam chết cách đây một tháng, nguyên nhân tử vong là do nghiện rượu, ngộ độc rượu. Chưa tìm được u linh ám anh ta.



Ngày 6 tháng 8 năm 2010, đón Trang Mỹ Lam xuất viện, làm xong thủ tục. Chấm dứt điều tra.



...



Sau khi đóng tập hồ sơ lại, tôi vẫn có cảm giác không chân thực lắm.



Cái khái niệm mảnh đất hung sát có hơi vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là ngọn lửa trong video lúc nãy.



Tôi không biết đó là thứ gì.



Đó chắc chắn không phải là một ngọn lửa bình thường, chắc là đám người Thanh Diệp đã dùng phép thuật gì đó, có một vài thứ đặc biệt, cũng giống như cái cuộn băng keo mà Ngô Linh dùng qua. Nhưng dù sao đi nữa thì cái cảm giác chấn động đó cũng không thể dễ dàng bị xoá nhoà được.



Những linh hồn đó giống như đã bị đày xuống địa ngục, nhưng cũng giống như đã được bay lên thiên đường.



Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng, âm phủ có thật, vậy còn địa ngục và thiên đường cũng có thật chứ? Còn có một vài tôn giáo, dân tộc ít người khác, cái thế giới bên kia mà họ tôn thờ cũng là có thật sao?



Điều này có hơi thần kì.



Bây giờ tôi giống như một đứa con nít đang được nghe kể chuyện cổ tích, có chút tò mò và ngạc nhiên về thế giới bên kia.



Trước đây không hề có.



Dù thế nào đi nữa tôi cũng chưa từng nghĩ đến cái chết. Vả lại cái đấng tối cao quản lí thế giới này hiện đang không được bình thường lắm, ai biết tình hình trên thiên đường hay dưới địa ngục sẽ như thế nào chứ?