Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1162 : Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (2)

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


“Cô Trần đã mất rồi?”



“Vâng, đã… đã qua đời… Tụi em… tụi em chẳng biết phải làm sao cả… Kiều Kiều đã xin chị khóa trước kia số điện thoại, rồi tụi em gọi qua cho mẹ của chị Trần đó. Tụi em… tụi em đã xin địa chỉ, rồi gửi trả chìa khóa. Tụi em… tụi em cũng không biết, có phải vì thế mà… Sau khi gửi đi, chắc… chắc hai ba ngày sau, chắc hàng vẫn chưa đến nơi. Tối hôm đó, tụi em vẫn chưa ngủ, khoảng hơn 11 giờ, cũng có thể là 12 giờ rồi. Vẫn chưa chịu ngủ, bọn em cứ nằm tán gẫu mãi, có nói đến chuyện của chị Trần, nhưng cũng nhanh chóng rẽ sang chuyện khác. Sau đó… sau đó thì chợt nghe thấy… bên ngoài cửa có tiếng bước chân, từng bước rất rõ ràng, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng bước chân đó, từ dưới cầu thang đi lên, đến trước cửa phòng của tụi em. Lúc đó… lúc đó tụi em đều im ngay, tuy không ai nói gì nhưng vẫn tự giác im lặng hết. Em thật sự sợ lắm… em nằm ở tầng dưới, còn nghe thấy chị Cố tầng trên cũng đang run, chiếc giường run bần bật… Nhưng tiếng bước chân, cũng may… cũng may là đã nhanh chóng đi qua. Không phải phòng tụi em, mà là phòng khác. Em… lúc đó em có nghe thấy, bốn đứa tụi em đều thở phào hú vía. Thật đó, đồng loạt thở phào ra một hơi. Cũng… ha …”



“Như vậy, chỉ là một phen hú vía thôi.”



“Vâng, hú vía… Tối hôm đó chỉ là bị dọa. Nhưng… nhưng đến sáng hôm sau, lúc mở cửa… tụi em… hức… tụi em mở cửa để ra ngoài đi vệ sinh, thì chị Cố la lên một tiếng. Chìa khóa… nằm ngay trước cửa, một chùm chìa khóa… Bọn… bọn em điếng cả người… Rõ ràng đã gửi trả rồi … Tụi em không dám nhặt lên, gần như chỉ muốn bỏ chạy khỏi phòng… Nói chuyện qua điện thoại, tụi em chỉ biết khóc, mà mẹ của chị Trần ấy thật là tốt, dì ấy tin những gì tụi em nói. Hôm sau, dì ấy đáp máy bay đến trường tụi em. Thực sự, dì ấy là một người cực kì tốt tính. Chùm chìa khóa ấy… vẫn cứ nằm trước cửa, những bạn ở phòng khác cũng nghe kể rồi, nên không ai dám động đến. Hôm đó, bốn đứa tụi em đến ngủ tạm trong phòng tự học một đêm. Mãi đến ngày hôm sau mới cùng mẹ của chị Trần cùng lên. Dì ấy nhặt chùm chìa khóa, rồi so sánh thử, so với chiếc chìa khóa của mình… giống như in… chính là chìa khóa của gia đình họ… Lúc đó dì ấy đã bật khóc, còn không ngừng kêu tên của chị Trần Nhất Tây nữa. Tụi em đã ngồi tâm sự với dì mấy giờ đồng hồ. Dì kể rất nhiều chuyện về chị ấy, bảo chị ấy là một người rất hiền lành, nhưng không may… Tụi em đã tiễn dì ấy rời khỏi trường..”



“Bà ấy mang theo chìa khóa đi luôn phải không?”



“Phải, dì ấy đã lấy chìa khóa đi. Dì cứ cầm nó trên tay, nó nằm trên tay dì ấy suốt… tụi em đều đã nhìn thấy. Lúc dì ấy lên taxi, vẫn còn nắm chặt trong tay mà. Lúc máy bay cất cánh, dì còn gọi chào tụi em một tiếng nữa, lúc đó… lúc đó chìa khóa vẫn còn…”




“Là dùng chìa khóa đó mở cửa sao?”



“Hức hức… Cảnh sát cũng đã đến gặp tụi em… Đồn công an gần trường cử người đến và cả cảnh sát bên chỗ nhà chị Trần cũng qua đây nữa… Họ đều nói… cả những bạn sống trong phòng khác, cả quản lý ký túc xá, và cả chị họ Vương nữa… Họ đều nói… đều nói sinh viên tụi em không hiểu chuyện, chìa khóa làm sao có thể… Nhưng mà… nhưng mà không thể nào như thế được… không phải… không phải… không thể nào là người được… Tụi em cũng không hiểu… Chị Trần sao lại có thể…”



“Cô Tôn, nếu chính là cô Trần Nhất Tây, thì sau khi đã lấy được chìa khóa, thì cô ấy phải trở về nhà, chứ không phải là còn muốn vào ký túc xá nữa mới đúng.”



“Tụi em… tụi em…”



“Đem chỉ đỏ cột đồ vật treo trước cửa, là có ý gửi tặng cho hồn ma. Nhưng muốn dùng cách này tặng đồ cho người đã chết, cần phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện. Các cô và cô Trần Nhất Tây đó không quen không biết, cả chiếc chìa khóa cũng không phải của các cô. Các cô treo chìa khóa ra trước cửa như thế, thì bất kì cô hồn dã quỷ nào, cũng có thể lấy được hết.”