Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1180 : Cuộc gặp gỡ bất ngờ (4)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Trong lúc đi xuống lầu, Nguyễn Ngọc Hà đã tra bản đồ, nhờ đó tôi mới biết nơi mà cô ta muốn đi – Đại học Giao thông Dân Khánh.
Cô ta muốn trở lại trường của mình.
Và cũng là trường của Trưởng phòng Mã.
Ra khỏi khu dân cư, lên xe buýt, rồi đổi qua tàu điện.
Toàn bộ hành trình đều rất bình yên.
Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim và cảm nhận được tâm trang hoang mang của Nguyễn Ngọc Hà.
Quãng đường hơi xa. Đại học Giao thông Dân Khánh bây giờ đã dời qua Làng Đại học ở vùng ngoài ô, bên đó có đến bảy tám ngôi trường đại học, rất nhộn nhịp.
Đại học Chính trị và Pháp luật Dân Khánh cũng ở bên đó. Điều này khiến tôi rất quen với khu vực này.
Đương nhiên, đến nơi tôi mới nhận ra, tôi chỉ quen với đường xá trong Làng Đại học mà thôi. Mới tốt nghiệp có mấy năm, mà nơi đây đã thay đổi đến chóng mặt.
Nguyễn Ngọc Hà còn lạ lẫm với nơi đây hơn.
Nhìn cổng chính của đại học Giao thông Dân Khánh, cô ta cảm thấy hoang mang.
Từ giảng đường, thư viện đến khu ký túc xá, tất cả đều là những tòa nhà mà cô ta chưa từng thấy qua. Ở đây, cô ta không tìm được bất kì một hình ảnh thân quen nào.
Cô ta cũng không vào được thư viện. Muốn vào thì sinh viên phải quét thẻ.
Sau khi loanh quanh một hồi, Nguyễn Ngọc Hà đã cảm thấy vô cùng chán nản.
Cô ta rút điện thoại ra, tra cứu điểm đến mới.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng cô ta vẫn còn nhớ địa chỉ của ngôi trường ngày xưa. Sau khi định vị lại một lần nữa, cô ta bèn đi ngược trở lại khu trung tâm thành phố, rồi đổi xe đến nơi trước kia của đại học Giao thông Dân Khánh.
Bên này đã kiến thiết lại, biến thành một viện bảo tàng công cộng.
Tôi còn nhớ mình đã xem lễ cắt băng khánh thành viện bảo tàng trên tivi trước đây.
Nguyễn Ngọc Hà ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.
Tòa lầu giảng đường cũ của đại học Giao thông Dân Khánh được giữ lại. Phong cách của tòa nhà này thì không có gì đáng nói, nhưng hoàn toàn không mang phong cách kiến trúc hiện đại, nên vẫn có nét đặc sắc. Có lẽ cũng vì vậy, mà nó trở thành tòa nhà duy nhất của đại học Giao thông Dân Khánh cũ được giữ lại.
Viện bảo tàng mở cửa miễn phí, sau khi thông qua kiểm tra an ninh, Nguyễn Ngọc Hà đã đi vào trong. Thời điểm này chỉ có khu triển lãm mở công khai, còn những khu khác đang đóng cửa. Lúc Nguyễn Ngọc Hà vào đã được nhân viên nhắc nhở, là sắp đến giờ họ đóng cửa rồi.
Bấy giờ Nguyễn Ngọc Hà mới cảm thấy đói. Đi rồi quay lại, suốt mấy tiếng đồng hồ cô ta vẫn chưa ăn cơm trưa.
Nhìn gian sảnh triển lãm lạ hoắc, Nguyễn Ngọc Hà vẫn như cũ có cảm giác hoang mang.
Lúc này, phần lớn cảm xúc của tôi là do được tiếp nhận từ cảm xúc của Nguyễn Ngọc Hà.
“Làm sợ muốn chết. Hai người đừng gấp gáp như thế chứ!”
“Cô bé này, cô cũng làm người ta sợ hết cả hồn, đùng đùng nhào đến.”
“Chiếc mô tô khi nãy chạy kiểu gì vậy!”
“Tụi trẻ trâu đang tìm chỗ chết đó mà. Giờ tan tầm đang cao điểm mà phóng ào ào ở ngay cái chỗ này.”
“Xe ở bên kia hình như bị quẹt tróc sơn rồi.”
“Các người đừng có vội thế chứ!”
“Mẹ bà nó!”
“Cũng may là hồi nãy cô ta chưa đi đến đó. Nếu không thì xe đạp, xe điện bên đó đi qua thì chắc chắn đã bị tông trúng rồi.”
Xung quanh bàn tán rần cả lên.
Tim tôi đập dữ dội, Nguyễn Ngọc Hà cũng vậy.
May mà người phụ nữ đó chưa đi được xa, vẫn còn trên làn xe thô sơ, nếu đi thêm vài bước nữa, có lẽ đã bị chiếc mô tô phóng như bay kia tông phải rồi.
Nguyễn Ngọc Hà sờ vào bờ vai mình, quay đầu nhìn lại.
Tôi chợt hiểu ra.
Nhưng Nguyễn Ngọc Hà nhìn đông ngó tây mà không thấy được tôi, e là sẽ nghĩ rằng một người đi đường khác đã cứu cô ta.
“Hai người có chuyện gì mà vội vậy chứ?” Vẫn có người đang hỏi thăm họ.
Nguyễn Ngọc Hà lắc đầu, nhìn qua người phụ nữ.
“Tôi… không có gì… chỉ là hơi mệt …” Vẻ mặt người phụ nữ vẫn chưa hoàn hồn lắm.
“Để cháu dìu cô qua bên này.” Nguyễn Ngọc Hà nói.
Người đi đường cũng giúp một tay, đưa họ dựa vào nghỉ ngơi ở bức tường của cửa hàng bên cạnh.
“Cảm ơn mọi người.” Người phụ nữ yếu ớt nói lời cảm ơn, chào những người đi đường, rồi quay qua nhìn Nguyễn Ngọc Hà: “Cảm ơn cháu nhé, cô bé. Cháu tên gì vậy?”
“Cháu tên Nguyễn… Cháu tên Mã Lâm.” Nguyễn Ngọc Hà trả lời.
“Cảm ơn cháu nhiều lắm. Phải rồi, cô tên là Tôn Gia Duyệt, đây là danh thiếp của cô. Nhà cháu ở đâu, để cô đưa cháu về, cũng phải nói với cha mẹ cháu một tiếng chứ. À, hồi nãy cô ngã lên chân cháu đúng không? Có cần đi bệnh viện xem không?” Người phụ nữ từ trong túi lấy danh thiếp ra, còn miệng vẫn nói liến thoắng không ngừng.
Tôi và Nguyễn Ngọc Hà đều sững người ra.