Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1183 : Sự cố
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Tôi về lại ủy ban khu dân cư.
Đám Tí Còi thoáng thấy vẻ mặt của tôi còn xấu hơn, bèn hỏi thăm mấy câu.
Tôi kể lại chuyện mình đụng phải phóng viên Viên.
Tai những bà cô, bà dì kia rất thính, sau khi nghe thấy, liền bàn tán loạn cả lên.
Chuyện phóng viên Viên suốt mấy ngày nay luôn nhìn chằm chằm vào thôn Sáu Công Nông và phòng nghiên cứu, thì người trong khu dân cư đều biết cả rồi.
“Cũng không biết người bây giờ nghĩ gì? Chuyện này mà cũng có thể viết bài nữa à?”
“Có gì đâu mà không thể viết?”
“Chắc không ai coi đâu. Loại chuyện như vậy, ai sẽ xem chứ?”
“Chắc chắn có người xem. Bằng không cô phóng viên đó sao cứ nhắm đến chủ đề này mãi thế?”
Những lời đối thoại vô bổ của họ rốt cuộc chẳng đưa ra kết luận gì hữu dụng.
Quách Ngọc Khiết cũng chen vào hỏi mấy câu.
“Chúng tôi không biết đâu. Cái phòng nghiên cứu gì đó đó, hình như chưa bao giờ thấy họ đúng không?” Một dì nói.
“Thấy rồi. Có một cô bé xinh cực, cùng mấy người thanh niên. Mà cũng chẳng hiểu cô bé đó nghĩ thế nào, sống một đời sống bình yên không sống, lại lao đầu vào những chuyện như thế.”
“Ờ, bà vừa nói thì tôi chợt nhớ ra. Mấy người trẻ tuổi đó đều rất đẹp trai, xinh gái. Cái cậu trẻ trẻ cũng đẹp trai lắm. Đáng tiếc là… Lúc đó tôi còn nghĩ đến chuyện, có nên giới thiệu cho con gái mình không nữa cơ.”
Càng nói, càng lạc đề.
Nhưng xem ra, họ không cung cấp cho phóng viên Viên được nhiều thông tin cho lắm.
Lúc tan ca, chúng tôi trở lại đơn vị.
Chuyện của Trưởng phòng Mã, toàn bộ đơn vị và một số người bên trung tâm An sinh Xã hội đều đã biết.
Những người khác chỉ tỏ ra thổn thức cảm thương, còn tôi lại là người bị tụt cảm xúc nặng nề nhất.
Có lẽ nhóm Tí Còi không đoán được cảnh mộng đã xảy ra chuyện gì, nên không biết khuyên tôi như thế nào.
Tôi đang nghĩ, chuyện gây cho tôi đả kích nặng nhất chính là câu nói của Ngô Linh.
“Không phải không tốt…”
Đây có lẽ là câu nói đả kích người nhất và cũng tuyệt vọng nhất mà tôi từng được nghe.
Từ xưa đến này, tôi chưa bao giờ nghĩ, chết cũng có thể xem là một kết quả “còn chấp nhận được”. Sâu thẳm trong lòng tôi còn trào ra một ý niệm khác.
“Thế lúc mình tan ca, cũng qua đó đi. Lễ đưa tang hình như không kêu chúng ta đi phải không?”
“Chắc không. Mình chưa bao giờ gặp người nhà của chị Tôn. Ngày mai đưa tang đúng không?”
“Ừ. GIống bị đột tử ấy, không thể để lâu quá.”
“Haizz, tội quá đi… con của chị ấy còn nhỏ nhỉ?”
“Mình nhớ là con trai, mới mười hay mười một tuổi thôi.”
Họ tán gẫu với nhau cho đến lúc có một người đàn ông đi qua liếc một cái, thì họ mới trở về chỗ ngồi, không nói chuyện nữa.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy cái người tên “Lan Lan” kia, không biết cô ta chạy đi đâu rồi.
Chớp mắt đã hết giờ làm việc. Đợi thang máy đã mấy lượt rồi. Mấy cô gái này đều tỏ ra rất kiên nhẫn và vẫn đang nói về chuyện của Tôn Gia Duyệt.
Thang Trác Hy ôm tay một cô gái có tên Từ Vĩ Phương.
Sau khi xuống dưới lầu, họ chia tay nhau. Thang Trác Hy và Từ Vĩ Phương chung đường, đi mua hoa trước, rồi lại đến cái ngã tư đó.
Khi họ đến đó chắc tôi đã rời đi rồi.
Dãy phân cách đã được tháo bỏ, trên đất vẫn còn hoa và nến lúc trưa.
Từ Vĩ Phương khụy người đặt hoa xuống, rồi quay qua nhìn vết máu còn sót lại bằng ánh mắt sợ hãi.
Những vết tích có màu đỏ sậm kia hình như là máu, công thêm những viên gạch lót đường bị đập vỡ, nhìn vào rất khủng bố.
“Sợ quá.” Từ Vĩ Phương còn ngẩng mặt nhìn lên tòa lầu lớn kia.
Thang Trác Hy cũng phụ họa vài câu.
“Được rồi, mình đến bên kia đón xe, cậu đi tàu điện nhé.” Từ Vĩ Phương đứng dậy, phủi phủi ống quần, vẫy tay chào tạm biệt Thang Trác Hy.
Thang Trác Hy cũng đang vẫy tay, ngẩng mặt nhìn thấy đèn giao thông và đồng hồ đếm ngược, thì vội vàng chạy qua.
“Bái bai!” Thang Trác Hy vẫy tay.
Tôi nghe thấy tiếng động cơ đang mỗi lúc một gần, thần kinh ngay lập tức căng lên như dây đàn.
Đùng… một tiếng, kế đó là tiếng rít chói tai do xe phanh gấp và tiếng kim loại đập xuống nền đường.
Xung quanh vang lên tiếng la hét hỗn loạn, trong đó tiếng hét của Từ Vĩ Phương là vang nhất.
Tôi chôn chân ngay tại chỗ, nhìn Thang Trác Hy rớt xuống giữa ngã tư, đầu óc trống rỗng.