Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1195 : Mã số 040 - Vị trí tử vong (5)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
Rè… rè…
“... Sẽ chết người, trước đó đã có một người chết rồi.”
“Không phải là do tự sát sao?”
“Tự sát vừa đúng lúc ngã nằm vào trong cái vạch đó hả?”
Rè… rè…
“... Bệnh viện này chắc chắn có ma...”
Rè… rè…
“... Bác sĩ...”
Rè… rè…
“... Đến kiếm chuyện à... Khoa nhi...”
Rè… rè…
“Cô Phó.”
“À, mọi người đến rồi, thật tốt quá. Nhưng... Chuyện này...”
“Bây giờ tình hình ra sao rồi?”
“Là… vẫn còn... Ở trong phòng làm việc kia. Đứa trẻ kia cũng đang ở trong đó.”
“Còn bên phòng bệnh thì sao?”
“Bây giờ không có ai dám đi vào. Nhưng vẫn có khá nhiều người đứng vây quanh.”
“Vậy à. Được rồi. Tôi với cô đi đến phòng làm việc xem sao.”
“Vậy còn hai người kia...”
“Họ sẽ đi đến phòng bệnh.”
Rè… rè…
…
“... Chính là cái đó.”
“Ôi chao, thật đáng sợ.”
“Đều nói là trò đùa thôi mà.”
“Trước đó có người chết đấy.”
“Bệnh viện bị ma ám rồi.”
“Xin lỗi, cho qua cái.”
“Này, cậu trai trẻ, cậu đừng có xông vào. Nguy hiểm lắm. Ai mà biết đây là thật hay giả chứ.”
“Mẹ, mẹ cũng đang đứng xem náo nhiệt mà còn nói người ta.”
“Con thật là...”
“Cám ơn. Cho qua cái. Sếp...”
“Ừ, âm khí đã dày đặc hơn trước rồi.”
“... Cũng chính là bác sĩ trong bệnh viện này. Cái cô y tá kia nói cho tôi biết.”
“Bà cũng nghe nói rồi sao? Nghe nói là bên khoa thần kinh.”
“Tôi còn tưởng là bên khoa nhi. Bên khoa thần kinh à, sao bây giờ con ma đó lại chạy tới đây rồi?”
“Bên này, không cần phải xử lí sao? Đám người này đều tập trung ở đây...”
“Nhân viên bên phía bệnh viện đã đến giải quyết rồi.”
“Ừ.”
“Cho qua! Cho qua tí đi!”
“Ai, xóa rồi à.”
“Linh!”
“Ừ. Diệp Thanh đâu?”
“Trong phòng làm việc. Cha của La Vĩnh Hoa chết rồi.”
“Ừ...”
“Em bắt được nó chưa?”
“Chưa. Để nó chạy thoát rồi. Chắc là... Cố tình dụ em ra. Có lẽ là khiêu khích.”
…
Xác định cha của La Vĩnh Hoa đã tử vong. Nguyên nhân tử vong là do tự sát; trước khi chết có vẽ một hình người lên tường.
…
Vừa mới nghe xong file ghi âm đó, tôi liền cảm thấy có hơi chóng mặt.
Những tiếng ồn ào trong bệnh viện cũng xuất hiện trong phòng tôi. Trông giống như là file ghi âm vẫn còn đang phát tiếp. Nhưng nghe kĩ lại thì thấy những lời này đã nghe qua lúc nãy rồi.
“... Cậu đừng có nói chuyện với con tôi!”
Đây là tiếng của một người phụ nữ, vừa vang dội lại vừa ngang tàng.
Sau đó lại có tiếng của một người đàn ông càng ngang tàng hơn.
“Tôi nói cho các cậu biết, chuyện này chưa xong đâu! Các cậu đây là đang phỉ báng, đang bôi nhọ con tôi! Tôi chắc chắn phải để cho các cậu biết tay!”
Tôi cảm nhận được có lửa giận đang bốc lên, không phải xuất phát từ bản thân tôi mà là từ người đàn ông kia.
Một lúc sau, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, sau đó dần rõ ràng lại, nhưng đã không còn thấy cái bàn làm việc và máy laptop của tôi đâu mà chỉ nhìn thấy một vài người lạ mặt nào đó.
Tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện.
“Ông La, chuyện này...”
“Anh đừng có làm bộ trước mặt tôi! Đám bác sĩ y tá này dám nói con tôi bị ma nhập. Mẹ kiếp! Đừng có mà nói bậy! Vẽ hình người thì sao chứ? Con nít hơi quậy một tí thì các anh nói nó như vậy à? Vậy mà còn dám gọi là thiên sứ áo trắng nữa. Xí...”
Tôi nhìn thấy người đàn ông kia đang đưa tay qua, cầm lấy cây bút trên bàn.
Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Khác với văn phòng làm việc của bác sĩ trong tưởng tượng của tôi, ở đây hình như càng cũ kĩ hơn. Trên bàn làm việc còn có giấy và bút, không hoàn toàn là sử dụng mạng như hiện nay.
Tôi dời tầm mắt nhìn sang bức tường sơn trắng bên cạnh, bước về phía trước hai bước, cầm bút vẽ lên tường, những đường mực màu đen liền xuất hiện trên bức tường trắng.
Tôi bỗng cảm thấy rùng mình, giống như là mới bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu vậy.
Là âm khí!
Âm khí của quỷ dữ!
Tôi lập tức thoát ra khỏi cơ thể của người tôi đang nhập vào.
Tôi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông. Ông ta vẫn còn đang dùng cây bút nước vẽ bậy lên tường. Chỉ có một nét thôi, nhưng trông rất to, một đường tròn, sau đó thì...
“Ông La!”
“Các anh định làm gì! Còn định đánh người à! Con trai tôi vẽ thì ở đó nói bậy nói bạ, còn chồng tôi vẽ thì các anh định ra tay đánh chồng tôi sao.”
“Bà La! Ở đây là văn phòng làm việc! Là bệnh viện đấy! Hai người đừng có làm bậy nữa!”
“Ai làm bậy chứ!”
“Hức hức... Mẹ...”
Tôi quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ ngang bướng đang chặn hai vị bác sĩ lại. Ở phía sau bà ta còn có một đứa trẻ đang khóc nức nở, nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa tới cả.
Có rất nhiều người đứng vây quanh cửa phòng làm việc, nhưng họ không thể vào trong để xen vào chuyện này được.
Tôi quay đầu lại, đưa tay về phía người đàn ông đó.
Nhưng mà tay tôi xuyên qua cơ thể của người đàn ông.
Chỉ như vậy thôi, tay tôi lại giống như mới vừa sờ vào một xô nước đá vậy.
Âm khí của con ma đó, đã...