Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1198 : Mã số 040 - Vị trí tử vong (8)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Ngày 9 tháng 2 năm 2007, chưa điều tra được sông Thiên Hà có gì bất thường.



Ngày 12 tháng 2 năm 2007, liên lạc với cha của Lôi Âm Âm là Lôi Đại Vĩ, lấy được mẫu máu của Lôi Đại Vĩ.



Ngày 15 tháng 2 năm 2007, liên lạc với Tuệ Nhất Pháp Sư để tiến hành siêu độ. File ghi video 04020070215.avi được mở lên, trên màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng cổ kính. Nội thất trong phòng đều mang nét cổ xưa và còn đang đốt hương, có thể nhìn thấy những làn khói bay lững lờ.



Có một người đi vào, trên tay cầm theo thứ gì đó.



Nhìn bóng lưng người đó, chắc hẳn là Lưu Miểu.



Sau đó Ngô Linh cũng đi vào, trên tay cầm theo một cái bát sứ.



Lưu Miểu đặt cái thứ trên tay xuống cái ghế dài ngay giữa phòng, sau đó lùi về một bên. Anh ta vừa né sang một bên thì đã có thể nhìn thấy được cái thứ trên tay anh ta.



Đó là một con búp bê. Một con búp bê trống trơn, không có mắt mũi miệng gì cả, cơ thể cũng cứng đơ, cấu tạo còn đơn giản hơn những con ma nơ canh trong các cửa tiệm thời trang, trông giống như là bài tập thủ công của đứa trẻ vụng về nào đó vậy.



Ngô Linh vừa niệm chú vừa dùng tay quẹt chất lỏng trong bát sứ lên người của con búp bê.



Động tác của cô ấy dứt khoát, đứng hơi nghiêng người, vẻ mặt trông rất chăm chú.



Nhìn lên trên màn hình thì thấy hai ngón tay của cô ấy nhuốm chất lỏng màu đỏ tươi như máu.



Lúc này bỗng vang lên tiếng hít thở của một người đàn ông.



“Như vậy... Như vậy là được sao?” Người đàn ông hỏi với vẻ khẩn trương: “Âm Âm... Như vậy Âm Âm...”



Lúc nãy tôi có nghe qua tiếng của người đàn ông này, ông ta chính là Lôi Đại Vĩ.



Lưu Miểu lên tiếng: “Ừ, làm như vậy thì sẽ có thể gọi hồn được. Đến lúc đó, Tuệ Nhất Pháp Sư sẽ làm phép cầu siêu cho con gái ông.”



Ngoài kia vang lên tiếng nói già nua, ông ta niệm xong một câu phật hiệu, sau đó lại nói tiếp: “Thí chủ không cần lo lắng.”



Người đàn ông vẫn còn đang thở hồng hộc. Nhịp thở của ông ta trông rất loạn, có lúc hình như là do ông ta tự nín thở, có lúc thì lại há to miệng thở dốc.



Ngô Linh dường như đã quẹt hết cái chất lỏng đỏ tươi như máu đó lên người con búp bê. Nhưng không thể nhìn thấy được cô ấy đã vẽ hình gì lên đó.



Đợi đến khi Ngô Linh đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía ống kính, khẽ gật đầu với ai đó, sau đó thì có thêm một người đi vào trong phòng.




Theo tiếng niệm kinh ấy, tiếng của Ngô Linh giống như được truyền đến từ một nơi rất xa vậy.



“Âm Âm.” Lúc này Lôi Đại Vĩ dường như đã kiềm chế được cảm xúc của mình, ông ta lên tiếng: “Âm Âm, cha... Là do cha vô dụng, cha không có bảo vệ được cho con...”



Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đang muốn nói gì đó.



“Hung thủ, cha cũng từng đi tìm rồi... Cha có dán thông báo tìm người trên con đường đó và bên sông Thiên Hà, đang muốn tìm những người mà hôm đó có nhìn thấy con, có nhìn thấy tên hung thủ... Nhưng mà...” Người đàn ông bỗng khựng lại, bật khóc: “Cha... cha không có cách nào bảo vệ con... Không cách nào... Mẹ con cũng... Cha là một người đàn ông vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho hai mẹ con con... Cha không làm được gì cả...”



“Không phải đâu... Không có đâu...” Cô gái lẩm bẩm một mình, sau đó đứng lên, định đi về phía ống kính, nhưng lại đột nhiên khựng lại, đứng đơ người tại chỗ.



“Âm khí trên người cô quá tàn ác, không thích hợp tiếp xúc với những người bình thường, cô sẽ làm họ bị thương.” Ngô Linh lên tiếng.



Trên mặt cô gái hiện lên vẻ thống khổ.



“Tôi...” Người đàn ông lên tiếng.



Lưu Miểu cắt ngang lời của ông ta: “Ông Lôi, để đảm bảo an toàn, mời ông đứng yên tại chỗ.”



Hai cha con họ, một người đứng ở bên này, một người đứng ở bên kia, nhưng cả hai người đều đang khóc nức nở.



“Cô Lôi, cô nên đi đầu thai rồi.” Ngô Linh lặp lại lần nữa: “Tuệ Nhất Pháp Sư sẽ giúp cô, để cho cô có thể vào Địa Phủ một cách thuận lợi. Nên chấm dứt, cô Lôi.”



Cô gái nắm chặt nắm đấm, vẫn còn đang do dự.



“Cái người giết cô và hại cô đều đã chết hết rồi nhỉ?” Diệp Thanh đột nhiên lên tiếng.



Cô gái ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó thì trở nên lạnh lùng.



“Ngoài nguyên do đó, tôi không nghĩ ra có nguyên nhân gì khác. Cô không còn cơ hội để trả thù và cũng không có năng lực để trả thù. Từ bỏ đi.” Diệp Thanh nói tiếp: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không những không trở nên mạnh hơn mà chỉ càng lúc càng đánh mất bản thân. Bản thân cô chắc cũng đã nhận ra điều này rồi chứ.”



Diệp Thanh nói hết một lèo, lúc này mới ngừng lại.



Cô gái đang định lùi ra sau.



Diệp Thanh nói: “Cô đã bắt đầu chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi giết người rồi.”