Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 12 : Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán (4)
Ngày đăng: 16:41 30/04/20
“19
tuần, không phải có thai vào ngay ngày Tết Nguyên Đán đó sao?”
“Đúng vậy, nếu đúng là 19 tuần thì không phải ngày đó dính thai đâu. Lúc đó chồng tôi vẫn chưa hề làm gì… tôi… có phải tôi điên rồi?”
“Cô Vu, dấu tay trên bụng cô đâu?”
“Không ai trong bọn họ nhìn thấy cả.”
“Ý cô là chồng cô và bác sĩ?”
“Đúng thế, họ không nhìn thấy gì cả. Ngày đó các anh… thật sự nhìn thấy sao?”
“Cô Vu, chúng tôi không lừa cô, gần đây chúng tôi vẫn luôn điều tra chuyện này. Nếu cần thiết, cô có thể xem kết quả điều tra hiện giờ của chúng tôi. Nếu như lừa đảo, chúng tôi không phải làm đến mức độ này.”
“Nhưng bọn họ đều không nhìn thấy gì, bọn họ đều không thấy… không chỉ bác sĩ và chồng, tôi hỏi bạn bè tôi, ba mẹ tôi, tôi còn điên khùng tìm người ở trong nhà vệ sinh bệnh viện hỏi họ, bọn họ không ai nhìn ra cả! Tôi... phù… tôi thấy tôi điên rồi…”
“Cô không điên, thời gian mang thai thay đổi, bàn tay đó không ai nhìn thấy cả, có thể là do con ma đó làm gì rồi. Nếu như thuận tiện, tôi mời cô đến… một chuyến được không? Chúng tôi cần khám xem tình trạng sức khỏe của cô.”
“Ừm, được, ngày mai tôi đến.”
“Lúc đến hãy mang theo chẩn đoán của bệnh viện nhé.”
“Được…”
“Tiểu Mộng, em đang làm gì?”
“À, em…”
“Em đang nói chuyện điện thoại với ai?”
“Em… không!”
“Vậy là bọn nó tiếp đãi khách hàng.”
“Là nhà đầu tư nước ngoài?”
“Đúng vậy, nhà đầu tư nước ngoài. Trương Hiên có mấy người bạn đồng nghiệp cũng đến khách sạn rồi.”
“Ra vậy...”
...
Trương Hiên, ghi chép: Điểm nghi vấn thứ nhất, ghi chép của khách sạn là chỉ có một mình Trương Hiên, điểm thứ hai, Mạnh Phương Phương tái hôn đã hai năm mà vẫn chưa có con. Tiến thêm một bước điều tra.
Ngày 23 tháng 4 năm 2004, liên hệ anh Chu Nghiễm Thành, chồng của nạn nhân thứ hai Dật Nam đã mất. Tập tin ghi âm 02320040423wav.
“Các bạn vừa nói là người tìm hiểu những chuyện kỳ quái sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi nghe người ta đồn về nguyên nhân cái chết của vợ anh rất kỳ lạ, mạo muội đến đây làm phiền anh, mong anh lượng thứ.”
“À. Tôi nói với anh vậy có tiền không?”
“Tất nhiên, nhưng hi vọng toàn bộ nội dung anh nói với chúng tôi phải là sự thật. Chủ trương của tạp chí chúng tôi đưa ra là nhưng câu chuyện kì dị hàng thật giá thật, sẽ có những người đọc sẽ đi tìm hiểu địa điểm phát sinh sự việc, cũng có thể sẽ tự đi điều tra, cho nên…”
“Ồ, được. Chuyện đó thực sự rất kỳ quái.”
“Anh nói đi.”
“Tết Nguyên Đán 2 năm về trước, chúng tôi đến thành phố Dân Khánh du lịch, ngay dịp tết nên rất rẻ, khách sạn 4 sao đều giảm giá… a, ngại quá, tôi nói xa vấn đề rồi.”
“Không cần vội.”
“Mới đầu thì rất vui vẻ, ngày Tết Nguyên Đán đó chúng tôi trở về khách sạn rất sớm, đợi xem bắn pháo hoa đầu năm, gọi phục vụ phòng, xem tiết mục đón Tết, không chuẩn bị ra ngoài. Nhưng ngày hôm đó, chúng tôi mơ mơ hồ hồ, không biết tại sao lại ngủ mê đi mất, tỉnh dậy đã qua ngày thứ hai, tiết mục gì, pháo hoa gì cũng không còn gì nữa rồi. Sáng thức dậy, thấy tivi vẫn bật, tôi nằm dưới đất, vợ tôi nằm trên giường, vẫn chưa mặc quần áo. Lúc đó tôi biết ngay là chuyện gì xảy ra rồi.”