Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1226 : Tiến hành (3)
Ngày đăng: 16:56 30/04/20
La Vĩnh Hoa đang dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên Ngô Linh.
Tôi không ngờ anh ta lại nhận ra Ngô Linh. Nhưng trên màn hình, Ngô Linh đang rất bình tĩnh.
Hai tay cô ấy đang để trước ngực, nhưng vì vị trí của camera, nên tôi không thể trông thấy động tác cụ thể của đôi tay cô ấy.
Ngô Linh bắt đầu niệm chú.
Lúc này Tháng Mười đã vượt qua Ngô Linh, bay tới trước mặt La Vĩnh Hoa. Anh ta xuyên qua người của La Vĩnh Hoa, kế đó lại bay xuyên qua Vương Minh Lệ đang ở bên cạnh. Sự tình diễn ra sau đó hệt như một nét vẽ, Tháng Mười bay xuyên qua hai người kia và cả năm hồn ma nữ.
Hình như tôi có thể nghe thấy tiếng gió sinh ra sau khi anh ta bay qua.
Âm thành vi vu khe khẽ, hệt như những trận gió đông rét mướt, cách màn hình mà vẫn lan ra. Cũng giống như cách qua khung cửa sổ, dù đang ở bên trong căn phòng ấm áp, cũng vẫn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Những người trong phòng đều đang bất động, hệt như bị bấm nút pause vậy.
Sắc mặt của La Vĩnh Hoa từ đỏ bừng chuyển qua tái mét. Thân thể anh ta đang bị đông cứng, ánh mắt đã không còn là hưng phấn nữa, mà là hoảng sợ.
Chử Lan đang nằm trên giường, sắc mặt vẫn trắng bệch, thân thể nhè nhẹ run rẩy, nhưng không hề vùng vẫy hay la hét, mà đã hoàn toàn sợ đến điếng người.
Năm con ma nữ đứng yến bất động, bị đóng đinh giữa không trung. Sau khi thân ảnh họ nhấp nháy một lát, thì từ sắc trắng pha chút bán trong suốt ban đầu đã trở nên đầy màu sắc. Da, tóc và cả y phục của họ đều từ từ có màu sắc.
Tôi cảm nhận được một cơn ớn lạnh.
Trước mắt tôi, trên màn hình còn có một vòng xoáy màu đen kì lạ. Trên thân thể của năm hồn ma, không ngừng có những dòng khí lưu đen ngòm được rút ra, quyện vào trong vòng xoáy. Ngoài ra, ở một góc của căn phòng, cũng có một dòng khí lưu xuất hiện giữa không trung và điểm đến cũng là vòng xoáy màu đen kia.
Thân thể Tháng Mười nhận lấy sức hút từ vòng xoáy, bắt đầu xoay quanh theo dòng khí lưu. Hình như anh ta không hề cố tình, cũng như đã mất hết mọi ý thức tự chủ, bay vòng vòng trên không trung một cách khá kì dị, tốc độ mỗi lúc một nhanh.
Sau mấy vòng, anh ta đã đến trung tâm của vòng xoáy, đứng im bất động.
Những luồng khí lưu màu đen ào ạt trào ra từ trung tâm của vòng xoáy, chui vào trong người của Tháng Mười.
Thân thể anh ta dần dần bị nhuộm đen.
Đó là hơi thở của lời nguyền.
Tôi nghe thấy tiếng hô hấp của Gã Béo và cũng nhận thấy Tí Còi ở bên cạnh cũng đang nín thở chờ đợi.
Biểu hiện của Tí Còi khiến tôi nhẹ lòng thêm mấy phần nữa.
Toàn bộ sự tập trung của cậu ta đều dồn lên phép thuật của Ngô Linh, đây là một dấu hiệu tốt.
Tôi vừa mất tập trung một chút, thì tình hình trên màn hình đã phát sinh biến hóa.
Dòng khí lưu màu đen đã biến mất, Tháng Mười gần như bay đến tận trần nhà.
Nhưng sâu trong lòng tôi, lại nảy ra một suy nghĩ không thể tin nỗi.
“Thật là thú vị. Thế giới này không ngờ đã trở nên thú vị như vậy.” Tháng Mười lẩm bẩm một mình, rồi đột nhiên nhấc tay lên.
Thân thể La Vĩnh Hoa bị một nguồn sức mạnh vô hình nhấc bổng, di chuyển đến trước mặt Tháng Mười. Anh ta bị Tháng Mười bóp chặt cần cổ.
Diễn biến này khiến tôi kinh ngạc.
La Vĩnh Hoa bị ép phải mặt đối mặt với Tháng Mười.
Ánh mắt anh ta đang lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Cậu cư nhiên vẫn chưa bị giết chết. Như vậy có nghĩa là người bị hại kia vẫn còn ở chỗ ấy, đúng không?” Tháng Mười nói: “Và như vậy, sau khi giết chết tôi, đám bắt cóc đó… Cậu có biết, sau đó xảy ra chuyện gì đúng không? Kể lại tôi nghe xem nào.”
La Vĩnh Hoa rùng mình một cái: “Anh là… Sao anh lại…”
Tôi nghe thấy tiếng cười của Tháng Mười.
“Tôi là thiên sư bắt ma mà bọn chúng mời. Thật đáng tiếc, vì nửa đường tôi đã bị chúng giết để diệt khẩu. Chuyện mà cậu biết, chắc sẽ nhiều hơn tôi đúng không? Bây giờ, kể ra đi nào. Tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba đâu.”
Tháng Mười đang đứng quay lưng với ống kính và có lẽ đã làm gì đó, khiến La Vĩnh Hoa đột nhiên gào thảm một tiếng.
“Tôi nói! Tôi nói hết!!” La Vĩnh Hoa hét lên.
“Kể từ đầu.” Tháng Mười nhấc bổng La Vĩnh Hoa, quay người lại đối diện với Ngô Linh: “Cuộc hội ngộ của chúng ta, chắc hẳn có liên quan đến chuyện này.”
“Nếu chuyện anh nói là vụ bắt cóc Lý Mặc Tiên.” Giọng của Ngô Linh rất trầm tĩnh.
Tôi nghe thấy trong gian phòng vang lên một tiếng kêu khe khẽ vì kinh ngạc của Quách Ngọc Khiết.
Bên cạnh tôi, Tí Còi vô thức kêu lên.
Tim tôi bây giờ đang đập như trống trận.
Không phải trùng hợp, cũng chẳng phải ngoài ý muốn.
Hồn ma của Lý Mặc Tiên cộng thêm sự biến đổi của thế giới này, thực sự đã phát sinh ra tác dụng quái dị không thể tưởng tượng nổi.
Tác dụng này chỉ sợ không chỉ là tác dụng đơn giản vậy.
Trái tim đang đập mạnh của tôi chợt nghe nặng trĩu, nhịp đập cũng dần dần chậm lại.
Tháng Mười quay lại nhìn La Vĩnh Hoa, dùng ánh mắt ra hiệu, buộc La Vĩnh Hoa kể từ đầu đến cuối tất cả những gì mình biết.