Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1233 : Vụ án bắt cóc (7)

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Có lẽ vì hành động này của gã, mà năng lực của tôi vẫn chưa được vận dụng triệt để. Chỉ quan sát diện mạo của gã, không hề thấy gã đã bị nghịch chuyển thời gian một chút nào.



Lý Mặc Tiên nhân lúc người đó ngã ra đất, mà vùng vẫy mãnh liệt hơn, suýt nữa đã thành công.



Mấy tên khác đè chặt Lý Mặc Tiên lại, bực dọc quát: “Làm cái trò gì vậy? Đến một đứa con gái cũng giữ không nổi là sao?”



“Không phải! Không phải!” Gã kia la lên, lồm cồm bò dậy, lùi lại mấy bước: “Vừa rồi có người! Có người ở chỗ đó! Còn nắm chặt vai tôi nữa!”



Gã cởi áo, ngoảnh cổ qua nhìn vai mình.



Những kẻ khác cười ầm lên, trêu chọc hắn ta nhát gan.



Người kia đỏ mặt tía tai cãi lại.



Tôi lại nhìn qua những tên khác.



Nói thật, trong tình trạng vẫn còn lý trí, tôi rất khó giết người. Nếu giết người ở đây, thì sau này cũng khó lấp liếm. Chỗ này không phải là một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài như Crusano, mà có lẽ là khu ổ chuột mà La Vĩnh Hoa đã nói đến. Dù cho mấy tên tội phạm bắt cóc này trước khi đến đây đã sắp xếp tất cả, để không ai có thể gây trở ngại cho “trò chơi bắt cóc” của chúng; nhưng sau khi bọn chúng đột nhiên biến mất, sự tình sẽ diễn biến như thế nào cũng khó mà đoán trước được.



Tôi nhìn cái người vẫn đang ngẩng cổ lên cãi lại, rồi quyết định đổi hướng tư duy.



Nếu đã chạm được chúng, thế thì tôi có thể làm được rất nhiều chuyện.



Tôi thò tay đến tên đứng gần nhất, thẳng tay chụp lấy gáy của gã.



Tay tôi đã chạm vào lớp da của người đó, cảm giác rất rõ ràng.



Người đó rụt cổ lại, quay phắt đầu lại.



Mắt tôi và gã đối diện nhau, nhưng ánh mắt gã ta nhanh chóng rời đi, lộ ra khuôn mặt hệt như đang gặp ma.



Ngay lập tức, gã ta buông Lý Mặc Tiên ra, nhảy cẫng lên.



“Có ma thật, có ma thật đó!!” Gã ta gào to, bộ dạng chẳng khá hơn tên trước đó là bao.



Việc tôi làm đã khiến cả đám sợ chết khiếp rồi.



“Này, mày kiếm nhà kiểu gì vậy hả?” Tên mặc áo khoác xanh lam hoảng hốt, trừng mắt nhìn gã đứng bên cạnh.



Bị chất vấn là một người đeo khuyên tai nạm đá quý, gã ta tỏ ra vô cùng ngơ ngác: “Thì kiếm đại một căn nhà… Mấy người chẳng phải đã nói muốn kiếm một căn nhà cũ, còn phải là nhà cũ có người nữa, chẳng là chỗ này sao? Tao đi kiếm một căn nhà như thế này, còn khó hơn kiếm biệt thự trong thành phố nữa đó. Chỗ này…”



“Mày đã kiếm được một căn nhà ma rồi!” Tên vừa bị tôi bóp cổ quát to một câu, rồi câm như hến.



“Chúng ta đi thôi… chúng ta… đi thôi… rời khỏi chỗ này trước đã…” Tên đang trốn xa nhất đã lết đến gần cửa.
Lý Mặc Tiên đang ở tầng trên của tòa nhà này.



Tôi ngay lập tức bay xuống, linh hồn xuyên qua nền nhà và trần nhà, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.



Những tên khi nãy vội vàng vứt bỏ mấy cái thùng, quay đầu bỏ chạy.



Chúng đã chạy ra khỏi phạm vi hoạt động tự do của tôi, nên tôi chẳng cách nào tóm được chúng.



Mà đó không phải là chuyện quan trọng.



Đây là một khu ổ chuột, hoàn toàn không có cái gọi là thiết bị chữa cháy khu dân cư. Ở đây không có ai quản lý, vấn đề đường dây diện rối rắm, đồ vật linh tinh giăng khắp nơi vô cùng nghiêm trọng. Không chỉ trên con đường chật hẹp giữa các dãy nhà, mà trong mỗi nhà đều chất đầy những vật tích lũy nhiều năm. Ngoài ra, nhà cửa ở đây đều là tự xây dựng trái phép, nên hoàn toàn không tuân theo điều lệ phòng ngừa hỏa hoạn.



Tôi nhìn ngọn lửa bùng lên mà không khỏi phát hoảng. Đám cháy nhanh chóng lan ra.



Nhà sát vách không có người, nhưng đám cháy hệt như một chuỗi bài đô mi nô, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó di chuyển từ nhà này qua nhà khác.



Linh hồn của tôi đứng giữa biển lửa, nghe thấy tiếng hô hoán, gào thét quanh đây.



Tôi trông thấy trước mặt mình, một bà cụ bị què đang vật vã chạy ra khỏi nhà, nhưng ngay lập tức đã bị ngọn lửa quấn chặt.



Trước mặt tôi, chỉ còn lại sắc đỏ rực của đám cháy.



“Sao… lại như vây…”



Tôi quay phắt lại, trông thấy Lý Mặc Tiên đang quỳ trên cầu thang gỗ. Lửa đã men theo đoạn cầu thang cũ ấy, lan đến tận chân Lý Mặc Tiên.



Lý Mặc Tiên đờ đẫn, khuôn mắt chợt đỏ hoe.



“Vì… tôi được cứu sao?”



Tôi bất chợt hiểu ra, hoảng hốt mở miệng định nói gì đó, nhưng trong đầu lại hiện ra sự tình xảy trong phim trường.



Tôi đã thay đổi quá khứ…



Không ngừng thay đổi quá khứ…



Nhưng kết quả là…



Đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng.



Biển lửa hừng hực chớp mắt đã hoàn toàn tan biến.