Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1259 : Quốc lộ quảng nguyên (5)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Kế đến, admin đã kể lại chuyện này cho vợ của Trịnh Ma Thiên biết, cô ta cũng vô cùng hoang mang. Không lâu sau, cô ta đã chủ động liên lạc với anh ta, bảo người trong nhà đã nhận được cuộc gọi của Trịnh Ma Thiên. Sim của Trịnh Ma Thiên vẫn chưa bị hủy, nhưng cả sim lẫn máy đều nằm trong tay cô ta, hoàn toàn không có ai sử dụng đến. Chân tướng của sự tình đã rõ như ban ngày.
Dù không muốn tin, nhưng họ vẫn phải đưa ra kết luận, Trinh Ma Thiên đã biến thành ma, hơn nữa còn là một con ma đang tác quái, cực kì nguy hiểm.
Họ từ chối mọi liên lạc từ Trịnh Ma Thiên và sự tình trong nội bộ của họ đến đây là kết thúc.
Sau đó, quốc lộ Quảng Nguyên lại xảy ra nhiều tai nạn giao thông nữa.
Ly kì nhất chính là sự cố rơi xuống sườn núi. Một chiếc xe từ trong không khí hiện ra trên đỉnh núi Thái An, bị tông từ trên đỉnh lăn xuống chân núi, nổ tung. Cả nhà ba người trên xe đều chết ngay tại chỗ, đến lúc được phát hiện, thì chẳng biết sự tình đã xảy ra được bao lâu rồi. Cả gia đình này trước đó cũng chưa từng xuất hiện ở Tùy Ninh hay Mạnh Hương, mà là lái xe đến Từ Bộ, đồng thời biến mất ngay tại Từ Bộ.
Xem hồ sơ của ba người tử nạn, tôi không khỏi ngớ người.
Người lái xe, cũng là người cha và chồng trong gia đình ba người đó, tên là Lý Thạch. Chính là người ủy thác Lý Thạch mà Thanh Diệp đã từng nhận, anh ta đến nhờ Thanh Diệp điều tra về hồn ma của Triệu Trì.
Mà cái chết của Triệu Trì thì có liên quan đến Trịnh Ma Thiên.
Tôi nhớ lại những diễn biến trong cảnh mộng.
Trịnh Ma Thiên điên cuồng tìm người thế thân, kết quả là…
Nhưng mà sao lại là Lý Thạch chứ? Trịnh Ma Thiên và anh ta chưa từng gặp nhau, thậm chí còn không hề biết về sự tồn tại của nhau. Chỉ đơn giản là vì duyên cớ của Triệu Trì sao?
Nếu mà như vậy thì…
Mấy sự cố sau đó tôi đã không còn tâm trạng nào để xem tiếp.
Người của Thanh Diệp sau cùng đã viết ra một bài phân tích, nhìn cách hành văn thì chắc là do Ngô Linh viết.
Nội dung thế này: “Không cách nào tra rõ được diễn biến của sự tình lúc bấy giờ. Nhưng có thể đoán được, xe chở mấy bộ xương khô là nguồn gốc của mọi chuyện. Và tất cả mọi chuyện đều có kế hoạch từ trước. Ban đầu mỗi tháng một vụ chính là giai đoạn con ma đó bày binh bố trận. Về sau, quốc lộ Quảng Nguyên đã trở thành con đường ma, không cần nó phải nhọc lòng bố trí nữa, cũng đã có thể lấy mạng người ta. Hơn nữa, cùng với số lượng tăng lên liên tục của đám hồn ma bị kẹt trên đường, âm khí ở đường Quảng Nguyên mỗi lúc một thịnh, sức ảnh hưởng của nó mỗi lúc một mạnh hơn, quay lại chăm sóc con ma ghê gớm đó. Hiện đang nghi ngờ con ma đó ra đời trong khu nghỉ dưỡng Quảng Nguyên, đồng thời cũng trốn trong khu nghỉ dưỡng, lợi dụng địa danh ‘Quảng Nguyên’ để mở rộng địa bàn. Tình hình ở khu nghỉ dưỡng vẫn chưa có manh mối nào, cần phải đến thực địa điều tra. Còn các con đường, núi, sông có tên Quảng Nguyên khác, tạm thời chưa có gì dị thường.”
Trong đầu tôi bất chợt hiện ra một cái bóng.
Người dẫn đường…
Đây là một con ma tương tự như người dẫn đường.
Không, không chỉ là người dẫn đường. Những con ma thích chiếm cứ địa bàn, có ý định chiếm cứ địa bàn, đồng thời sáng tạo ra hiện tượng quái dị như thế, thì tôi đã gặp đến mấy đối tượng rồi. Người dẫn đường, Tống Tang, cái thứ mới… Có lẽ chúng đều là một loại mới nào đó.
Tất cả chân lông trên người tôi đều dựng đứng.
“Tôi biết rồi.” Giọng Ngô Linh rất bình tĩnh: “Mở loa ngoài lên, để tôi nói chuyện với anh ấy.”
Tôi liền ngoan ngoãn mở loa ngoài lên.
Giọng Ngô Linh vang lên trong điện thoại của tôi: “Diệp Tử, sao anh lại chết vậy?”
Cô ấy vừa dứt lời, tôi liền ngơ ngác.
Diệp Thanh không trả lời.
“Đến cả chúng tôi mà cũng không được biết sao?” Ngô Linh lại hỏi một câu nữa.
Diệp Thanh vẫn im lặng.
“Tôi biết rồi.” Ngô Linh nói.
Chẳng biết là cô ấy đã biết cái gì. Tôi thực sự chỉ muốn hỏi cô ấy ngay.
Ngô Linh đã ngắt cuộc gọi.
Chịu hết nổi, tôi khẽ quay đầu lại, muốn xem thử ánh mắt Diệp Thanh đang nhìn mình. Nhưng tôi đã kịp nhớ ra, tôi không nhìn thấy được anh ta.
“Cậu chuẩn bị cho tốt đi. Tối này liền…” Diệp Thanh lên tiếng.
Nhất thời tôi chưa kịp hiểu, đến lúc thoáng hiểu ra thì đã cảm thấy âm khí trong phòng đã biến đổi.
Tôi bị ai đó lôi dậy, “đùng” một tiếng, cửa phòng nghiên cứu mở ra. Mà tôi trực tiếp bị đẩy ra khỏi đó, eo đập lên thành lan can trên hành lang, đau muốn tắt thở.
Tôi chụp lấy thành lan can, gượng đứng dậy. Cánh cửa phòng nghiên cứu đã đóng sầm lại.
Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có ai đó đang đứng trên cầu thang.
Lại là một gương mặt quen thuộc – Chuyên gia tự tìm đường chết.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, tôi vừa định lên thì cảm nhận được âm khí bên trong phòng nghiên cứu đang cuộn trào dữ dội.
Nén cơn đau bên hông, tôi lao xuống cầu thang, đồng thời đẩy Chuyên gia tự tìm đường chết cùng xuống lầu.