Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 126 : Mãi không có ngày bình yên (9)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


Tôi nghe thấy tiếng kêu gào phát ra từ nội tâm của Trương Tuyết, đi theo Trương Tuyết khắp nơi tìm kiếm Khương Vĩnh Ninh. Cảnh trong mơ không nhảy cóc nữa mà tiếp diễn liên tục. Trương Tuyết tìm rất lâu, nghe những người xung quanh mắng nhiếc Khương Vĩnh Ninh, căm hận nhìn chằm chằm vào Tần Di Quyên, nhưng lại bất lực không thể làm được gì. Mãi đến khi cô ấy chợt ngộ ra, đi theo cảnh sát điều tra, thì vào một ngày nào đó mới đến được nhà Khương Vĩnh Ninh.



Khương Vĩnh Ninh ở trong một tòa chung cư, cửa chung cư bị người ta tạt đầy sơn, vẻ mặt cha mẹ anh ta nhìn lạnh lùng nghiêm khắc. Khương Vĩnh Ninh thì trốn trong phòng ngủ, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, cuộn tròn cơ thể, không phối hợp điều tra với cảnh sát.



Tiếng kêu gào của Trương Tuyết dừng lại, biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.



Toàn án đã có phán quyết, Khương Vĩnh Ninh vô tội, gia đình những người chết mang theo lòng thù hận tiến hành vây đánh Khương Vĩnh Ninh, Trương Tuyết nhìn thấy cha mẹ mình tiều tụy, lại nhìn thấy Khương Vĩnh Ninh biến thành một cái xác không hồn, nội tâm chỉ còn lại sự trống rỗng.



Tôi muốn an ủi cô gái, mới 18 tuổi đã gặp phải biến cố cực lớn này, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể lặng nhìn cô ấy luẩn quẩn trên thế gian này. Cha mẹ cô không chịu được sự đau thương, sau khi ly hôn, tự tìm hạnh phúc riêng, cố gắng quên đi con gái của mình. Con tim Trương Tuyết như chết đi, lưu lại trong khuôn viên trường trung học số Mười Tám.



Vào một đêm nào đấy, cô ấy nhìn thấy Khương Vĩnh Ninh trèo tường lén vào trường học. Khương Vĩnh Ninh cải trang, che đi khuôn mặt. Anh ta khi ấy ốm như que củi, động tác trèo tường rất vụng về. Anh ta đi vài vòng trong khu phòng học, tìm thấy một cửa sổ không bị khóa, trèo qua vào phòng học. Khương Vĩnh Ninh thở hổn hển, bắt đầu lục tìm kiếm manh mối trong căn phòng vẫn chưa được tu sửa sau trận hỏa hoạn kia. Nhìn dáng vẻ của anh ta, bản thân anh ta cũng không biết đang tìm gì, nên tìm như thế nào.



Trương Tuyết đi theo Khương Vĩnh Ninh. Khương Vĩnh Ninh đã dọn nhà, đang chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Ban ngày, anh ta tìm đọc các sách về điều tra hình sự, đêm đến, anh ta lén lút tìm kiếm manh mối trong trường.



Khương Vĩnh Ninh liệt kê được danh sách những người tình nghi, dựa vào tình hình mạng internet không phát đạt lúc bấy giờ, anh ta tìm kiếm bất kỳ tội phạm nào khả nghi: tội phạm truy nã, tội phạm mãn hạn tù được thả ra, những người khả nghi từng bị tạm giam... nhưng hắn ta không hề nghĩ đến Tần Di Quyên.



Thời gian điều tra đã được 21 năm.



Cứ như vậy Trương Tuyết tận mắt chứng kiến cậu con trai thanh tú nhát gan năm đó biến thành một quái thai trầm mặc ít nói, tự phong bế bản thân, điều tra sự thật về vụ án hỏa hoạn kia. Thậm chí anh ta còn vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ, cô độc một mình, chỉ ăn mì tôm, thức ăn ngoài, cả ngày nghiên cứu những cuốn sách về tội phạm học, tự đi điều tra những kẻ tội phạm tình nghi, thuê mướn thám tử, dùng đủ tất cả mọi cách và thủ đoạn.



Vào năm thứ 21, Trương Tuyết nhìn thấy người thám tử được Khương Vĩnh Ninh thuê đưa cho anh ta một tấm hình.



“Đây là Tần Di Quyên, chủ nhiệm năm đó của các anh phải không? Nếu nói đến hiềm nghi, thì hiềm nghi của bà ta là lớn nhất, bà ta có thời gian và thủ đoạn gây án.”



“Sao có thể được?” Khương Vĩnh Ninh cất giọng nói trầm nặng, ngữ điệu bình tĩnh, giống như người máy không tình cảm.
Thần sắc của Khương Vĩnh Ninh thả lỏng hơn.



“Không phải cô Tần.” Khương Vĩnh Ninh gây gỗ một trận trong trường, sau đó rời đi, “Rốt cuộc là ai? Có khả năng là ai...”



“Là bà ta! Chính là bà ta!” Nội tâm Trương Tuyết sôi sục trở lại.



Tôi cảm nhận được một ngọn lửa đang bùng lên.



Khương Vĩnh Ninh dừng bước, quay đầu nhìn về khu phòng học.



Không nên điều tra nữa, không có kết quả đâu... Khương Vĩnh Ninh, đừng lãng phí cuộc đời trên người chúng tôi nữa. Chúng tôi đã chết rồi!



Tầm mắt di chuyển xuống dưới, trở nên tối đen. Chắc Trương Tuyết đang quỳ trên đất, ôm đầu khóc nấc.



“Cậu vẫn còn ở đây sao?”



Giọng nói của Tần Di Quyên đánh thức Trương Tuyết.



Tầm mắt lại sáng lên, nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra Tần Di Quyên đang đứng ở trước mặt, còn phát hiện ra thêm Khương Vĩnh Ninh đang ngồi ở một góc. Khương Vĩnh Ninh đờ đẫn nhìn khu phòng học kia.



Đã qua thời gian tan học, các học sinh lớp 12 đều đã rời khỏi trường. Con hẻm nhỏ ngay cổng sau của trường yên tĩnh không một bóng người.



Trương Tuyết căm hận nhìn Tần Di Quyên. Qua đôi mắt của Trương Tuyết, tôi nhìn thấy sự châm biếm và thù hận trong mắt Tần Di Quyên.