Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1272 : Định vị kì lạ
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
Tôi cảm thấy cái kết thúc này của mộng cảnh rất kì lạ. Có hơi khác so với những giấc mơ trước đây. Điều quan trọng hơn là, Diệp Thanh định làm gì đó, định bắt lấy con ma kia, ít nhất cũng phải xem thử con ma kia có thật hay không, kết quả là giấc mơ đã kết thúc như thế?
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, cũng không có ai có thể bàn chuyện này với tôi.
Trên đường đi làm, tôi không được tập trung lắm.
Đợi đến chỗ làm rồi, nói với nhóm Tí Còi, bọn họ cũng không biết là có chuyện gì.
Sau khi chúng tôi đi đến thôn Sáu Công Nông, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về việc này, nhưng cũng đã hiểu được sơ sơ vài điều rồi.
Cái câu “Cuối cùng” và vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Thạch lúc đó chính là một manh mối. E rằng con ma đó đã phát hiện ra tôi, sau khi phát hiện ra tôi, nó không có hành động một cách nóng nảy mà là để cho mọi chuyện cứ tiếp diễn như cũ. Cả nhà Lý Thạch vốn là sẽ bị trôi dạt mãi trên dòng sông đó, cũng giống như những hồn ma bị lạc trên đường, mãi mãi không thể có được sự bình yên, nhưng sau khi phát hiện ra tôi, con ma đó thả cả nhà Lý Thạch đi một cách dứt khoát. Bọn họ đi đầu thai rồi, giấc mơ của tôi cũng kết thúc luôn.
Tôi cảm nhận ra được là con ma đó phiền phức như thế nào.
Với năng lực của Diệp Thanh, sợ nhất không phải là ma quỷ xuất hiện trước mặt anh ta, cứng đối cứng với anh ta mà là sợ rằng ma quỷ không chịu xuất hiện, chơi trò trốn tìm. Năng lực của tôi cũng giống vậy. Nếu có thể chạm mặt con ma đó, vậy thì dễ rồi, ngược lại là đối phương cứ ẩn núp như vậy mới khó giải quyết.
Tôi cảm thấy rắc rối nhưng cũng không nghĩ ra được cách gì tốt.
Những hồn ma bị lạc trên đường không phải chỉ có vài người như tôi thấy trong mộng cảnh. Tôi đọc lại tin nhắn của Ngô Linh, ghi nhớ về họ tên, ảnh chụp của những nạn nhân, đợi đến tối nay sẽ cố gắng tiếp.
Chủ nhiệm Mao qua chào hỏi với chúng tôi, tán dóc vài câu, nói về những chuyện gần đây.
“Không biết tại sao gần đây cứ bất an, mí mắt cũng giật liên tục.” Chủ nhiệm Mao đang lo lắng.
Tôi nhìn Chủ nhiệm Mao, không thấy trên người bà ấy có âm khí.
Tiểu Diêu đang cầm ly nước đi ngang qua, cũng chen vào vài câu: “Tôi cũng thấy vậy. Có phải sắp xảy ra chuyện gì không?”
Tôi nhìn sang nhóm Tí Còi. Không biết là do chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với các hiện tượng quái dị, thấy quen rồi hay là do nhóm chủ nhiệm Mao đã gặp phải chuyện gì khác nên mới bất an như vậy.
Tôi chỉ đành hỏi thăm: “Có phải trong khu dân cư có chuyện gì không?”
Chủ nhiệm Mao nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Lúc trước có một cô phóng viên thường xuyên tới đây, còn có một cậu nhóc nữa.”
Chắc bà ấy đang nói đến phóng viên Viên ở tuần san Thiên Hạ và Chuyên gia tự tìm đường chết.
“Hai hôm nay không thấy họ đâu. Aiz, mấy hôm nay nhóm dì Từ cũng ít hoạt động, thời gian luyện khiêu vũ cũng ít đi. Những cái khác cũng không có gì cả. Bây giờ vẫn còn là mùa hè, người lớn tuổi bị say nắng thì... Cũng qua rồi. Nhiệt độ cũng giảm dần.” Chủ nhiệm Mao suy nghĩ lần lượt từng việc một.
Công việc của uỷ ban cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Sợ nhất là người dân trong khu dân cư có việc gì.
Chẳng phải tôi nên... Chắc là đang chờ tiến vào cảnh mộng, chờ được đưa đến quốc lộ Quảng Nguyên...
Đột nhiên, xung quanh tôi tối om.
Tiếng đụng xe và tiếng khóc thét của nhiều người xen lẫn vào nhau, biến thành những tiếng ồn chói tai.
Tiếng ồn đó đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
Tôi nhìn thấy ánh sáng từ đèn trước của xe chớp nháy vài lần. Dưới ánh đèn, cảnh vật xung quanh dần hiện ra. Đầu tiên là một chiếc xe bị lật ngang, sau đó có một chiếc xe tông vào cây bên đường, còn có xe bị trượt ra ngoài, xe thứ tư, xe thứ năm... Tám chiếc xe gây ra một vụ tai nạn giao thông.
Chỗ này là quốc lộ Quảng Nguyên.
Vậy đối tượng tôi đang nhập là...
“Cậu nhìn thấy chưa? Tớ đã nói con đường đó có vấn đề.” Một giọng nữ vang lên.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt rất gần mình.
Đó là một khuôn mặt lạ lẫm.
Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một người lạ mặt khác trong tròng mắt của cô ta.
“San San, cậu tin rồi chứ.” Cô gái đó reo lên, hai tay ôm lấy mặt tôi.
San San?
Trong đầu tôi hiện lên một cái tên.
“Vậy bây giờ, cô muốn gia nhập vào nhóm không, Kim San San?” Ở bên cạnh có vang lên một giọng nam.
Tôi quay đầu lại, thấy một người lạ mặt khác.
“Có chứ!” Tôi nghe thấy có giọng nữ phát ra trên người mình.
Trong thoáng chốc, tôi tách ra khỏi đối tượng bị tôi nhập vào, sững sờ khi nhìn thấy đám thanh niên nam nữ này.
Kim San San... Kim San San đó?