Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1285 : Báo thù (5)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Kim San San mới vừa rồi còn hận thù ngập trời thoáng chút ngây ngẩn. Cô ta lúng túng nhìn đứa bé, sự thù hận đột nhiên biến mất, hai kẻ tự giết mình là Từ Trú và Hách Trí Ý cũng ngừng hành động tự sát lại.



Đứa bé chắc là vừa mới ngủ dậy, nhìn thấy người lạ nên sợ hãi, thắc mắc nhìn ba người họ, rồi quay đầu sang nhìn thấy bộ dạng của cha mẹ, lại càng sợ hãi hơn nữa, cái miệng nhỏ há to, không thể phát ra một chút âm thanh nào, sững sờ trừng to mắt.



“Tiêu rồi.” Mạc Hiểu Linh kinh ngạc thốt lên, âm thanh phát ra rất nhỏ.



Đứa bé run rẩy nhìn ba người họ, rồi lại nhìn cha mẹ của mình, cái miệng khép lại rồi há ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu lại, như muốn gào khóc thật to.



Trong đầu Kim San San lóe lên một suy nghĩ, đó chính là mình đã bị phát hiện rồi, bị người khác nhìn thấy. Đến khi xác chết của Từ Trú và Hách Trí Ý bị phát hiện, ba người họ sẽ...



Suy nghĩ này vừa lóe lên thì Kim San San cảm thấy sợ hãi theo bản năng.



Đứa bé gào khóc oa oa, vụng về chạy về phía Từ Trú gần mình nhất, nhào vào trong lòng cô ta kêu mẹ ơi.



“Lúc này khó rồi.” Chị Hắc lên tiếng, nhưng giọng nói bình tĩnh, không chút gì giống như đang gặp phải khó khăn.



Kim San San hoảng hồn, nhìn đứa bé đang choàng tay ôm cổ của Từ Trú, vừa khóc vừa gọi mẹ, không biết phải làm sao.



“Thật sự…” Mạc Hiểu Linh đột nhiên nói, giọng lầm bầm, lọt vào tai của Kim San San: “Thật sự rất giống… bộ dạng của cậu… lúc chị họ cậu mất...”



Câu nói này như sấm sét đánh vào đầu của Kim San San.



Cô ta liền nhớ đến cảnh tượng khi Bào Gia Tú mất.



Cô ta khi đó có biết bao hoảng hốt, biết bao kinh hoàng, biết bao hoảng sợ. Cô ta không dám tin đây là sự thật. Đến khi bóng con ma đó biến mất, cô ta cũng không có một chút phản ứng nào. Mãi cho đến lúc có người đến, gào khóc đụng vào người chị họ, thì lúc ấy cô ta mới có phản ứng trở lại, nước mắt chảy dài.



Tôi nhìn thấy ký ức của Kim San San. Hình ảnh trong ký ức lại không hề xuất hiện trong cảnh tượng tử vong mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy.



Tôi cảnh giác nhìn Mạc Hiểu Linh.



Kim San San đã đánh mất tâm hồn của mình.



Đứa bé đang khóc to kia đã không còn là một rắc rối nữa và cũng không cách nào làm cô ta nảy sinh lòng thương hại.




“Cậu nghĩ mấy con ma đó là giả hả, là do cô ấy nhìn nhầm, cô ấy điên rồi, chúng tôi cũng điên luôn rồi?” Chị Hắc gay gắt nói.



Lưu Lương Vượng lắc đầu: “Không phải, bản thân tôi tin những chuyện này, thì làm sao nghĩ mọi người như vậy được? Cô ấy cần được khai thông tâm lý. Đối với việc người thân bị mất, cô ấy không nhìn thấu được, đối với chuyện này cô ấy bị thù hận dẫn đến bị bệnh tâm lý luôn rồi. Cho dù chị họ của cô ấy vì sao mất, thì tâm trạng của cô ấy như vậy cũng không ổn. Chuyện này trước khi bắt đầu đi tôi cũng nói qua với mọi người rồi. Tôi từng nói, chuyến đi này tốt nhất nên khai thông tâm lý cho cô ấy là chính, đừng nên kích động cô ấy thêm nữa.”



“Chúng tôi không có kích động cô ấy.” Mạc Hiểu Linh thở dài: “Những gì anh nói tôi đều hiểu, chị Hắc thì đã thấy nhiều những chuyện như thế này rồi, nhưng San San với chị ấy, với chúng tôi đều không giống nhau, không phải là người xa lạ, không giống như cái người đáng thương bị ma giết trong ngôi nhà ma ám. Chúng tôi đều hiểu, nhưng anh không biết …”



Mạc Hiểu Linh ngồi xuống giường, lộ ra sự mệt mỏi: “Cô ấy căn bản không nghe lọt. Sau khi gặp Từ Trú, cô ấy đã không ổn rồi. Chúng tôi lúc đầu có đi đến siêu thị. Cô ấy đến siêu thị rồi, liền nhìn chằm chằm vào con dao trên kệ dụng cụ nhà bếp. Chúng tôi thật sự rất sợ…”



Giọng nói của Mạc Hiểu Linh nghẹn ngào.



Mặt của tôi bắt đầu trầm xuống.



Lưu Lương Vượng hốt hoảng: “Cái gì? San San, cô ấy…”



“Chúng tôi nghĩ, như vậy là cách tốt nhất. Không có tai họa về sau, hơn nữa, từ nay về sau, San San cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa, có thể thật sự buông bỏ.” Mạc Hiểu Linh nhìn Lưu Lương Vương, ánh mắt rất bình tĩnh.



Lưu Lương Vượng hơi buồn: “Tôi không biết là cô ấy đã…”



“Cũng do chúng tôi không tốt. Nói chung, ngay từ lúc đầu tôi không nên để cho cô ấy nhìn thấy cảnh tượng lúc chị họ cô ấy mất.” Mạc Hiểu Linh nói.



Lưu Lương Vượng im lặng, cúi đầu xuống, cả người cuộn lại thành một khối tròn, thoạt nhìn có chút buồn cười.



Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai cô gái kia.



Hai người họ quả thật là có mưu đồ khác. Dụ dỗ Kim San San báo thù, là có mục đích gì?



Lưu Lương Vượng không phát hiện ra bất thường, chỉ thất vọng và khổ sở. Xin lỗi hai người họ rồi trở về phòng.



Tôi hy vọng hai người này sẽ nói ra cái gì đó, bộc lộ mưu tính của bản thân, không ngờ hai người họ giống như người không xảy ra chuyện gì vậy, sau khi rửa mặt thì đi ngủ, còn ngủ rất ngon giấc.



Tôi hận đến nghiến răng, nhưng lại không có cách nào, đành trở về phòng của Kim San San.