Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1305 : Sự tiếp diễn đen tối (8)
Ngày đăng: 16:57 30/04/20
A Trang bây giờ đã đau đến mức đổ nhào sang một bên, chỉ biết thở hồng hộc, không thể nào tấn công Mạc Hiểu Linh nổi nữa.
Còn chị Hắc thì đến cả thở dốc cũng không có.
Có điều, Mạc Hiểu Linh vẫn cảm nhận được, chị Hắc vẫn chưa chết.
“Hiểu Linh?” Giọng người đàn ông lại vang lên một lần nữa, vẻ lo lắng sốt ruột còn nhiều hơn.
Mạc Hiểu Linh lắp bắp: “Ngắt! Ngắt máy đi! Chị Hắc! Đường Oanh!”
Cô ta tru tréo muốn khản cả giọng, nhưng chị Hắc chẳng có chút phản ứng nào cả, A Trang thì vẫn đang thở dốc.
“Đi tắt máy mau!!!” Mạc Hiểu Linh định xô A Trang, nhưng nhất thời vẫn chưa mò ra anh ta.
A Trang bật cười sặc sụa.
“Hiểu Linh, em đừng hoảng…”
“Ngắt máy! Xin anh đó… cầu xin anh… đừng nói nữa, đừng…” Nước mắt chảy dài trên mặt, Mạc Hiểu Linh ôm mặt bật khóc nức nở.
Trong đầu cô ta bây giờ chỉ biết nghĩ “Xong rồi”.
Cô ta xong rồi… Vạn Quý Sinh nghe thấy cả rồi! Mọi chuyện ở bệnh viện, Vạn Quý Sinh đều nghe hết rồi!
Tôi bị luồng ý thức bén ngót của cô ta tấn công, khiến ý thức của chính mình cũng bị mờ nhạt theo.
Bất chợt tôi nhận ra bóng tối quanh mình đang biến dạng, giống như có thứ gì đó đang xé toạc bóng tối trước mắt tôi, trước mắt của Mạc Hiểu Linh.
Không, không phải bóng tối mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy, chỉ là bóng tối xung quanh tôi bị xé toang mà thôi. Thân thể tôi cũng đang bị trì kéo.
Sau một cơn đau buốt óc, tôi nhận thấy bóng tối đã tan, thay vào đó là ánh sáng, trước mắt vừa lóa lên, ánh sáng đã ập vào trong mắt.
Đôi mắt vốn đã quen với bóng tối vẫn chưa thích ứng kịp.
Mà thực ra nguồn sáng cũng không mạnh lắm, chỉ là ánh đèn vàng vọt phát ra từ chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng thôi.
Ánh đèn bàn đang nằm cách một khoảng bên tay trái, còn bên phải là cửa phòng đang mở, gian phòng bên ngoài đang mở đèn lớn, ánh sáng trắng hắt vào, nhưng chưa đến cửa đã tiêu tán.
Có ai đó từ bên ngoài đi vào, bế tôi lên.
Một người đàn ông lạ…
Đợi đã! Bây giờ tôi là một đứa bé?
Ý tá đang trực nghe thấy tiếng động, thò đầu ra xem, liền la lên một tiếng.
Cậu bé vẫn đờ đẫn men theo hành lang, cứ thế tiến về phía trước.
Sau lưng là tiếng bước chân và tiếng kêu của y tá, có cả tiếng mở cửa phòng.
Mẹ của cậu bé cũng kêu lên một tiếng.
Cậu bé đi rất chậm, nên đã bị hai người lớn giữ lại.
Cậu bé vẫn đang trơ ra như khúc cây, người ta quát tháo thế nào cũng không phản ứng.
Cậu bé được bế về phòng, đặt xuống giường trở lại.
Có bác sĩ vào kiểm tra.
Những người cùng phòng đều bị đánh thức, quan tâm hỏi han chuyện gì xảy ra vài câu.
Nhưng đứa bé từ đầu đến cuối chẳng có phản ứng gì.
Mẹ cậu bé lo lắng đến bật khóc, nhưng tiếng khóc nghe đứt ruột ấy vẫn chẳng lay chuyển được cậu bé.
Cậu bé dùng đôi mắt thất thần nhìn quanh, rồi đột nhiên nói: “Mẹ ơi… mẹ…”
Sau hai tiếng kêu ấy, sắc mặt cậu bé đột nhiên trở nên thâm tím, thân thể đổ nhào xuống.
Mẹ của cậu bé rú lên một tiếng, bị các bác sĩ, y tá kéo ra.
Công tác cấp cứu đang được tiến hành, nhưng chẳng có tác dụng là bao.
Bác sĩ, y tá không thể nào nhìn thấy âm khí trên người của đứa bé.
Tôi chợt nhớ lại một câu nói của Diệp Thanh được ghi lại trong hồ sơ.
Người sống mà tiếp xúc quá nhiều với ma quỷ không bao giờ là chuyện tốt lành. Dù ma không có ác ý, không chủ động giết người, nhưng âm khí của nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến người sống.
Đứa bé này bị âm khí của hồn ma chiếm mất trái tim và thân thể bệnh tật yếu ớt đã chống đỡ không nổi.
Nhịp tim của đứa bé đã ngưng.
Từ trong vết mỗ, âm khí đen ngòm chui ra, trở lại gầm giường, hình như đang chờ đợi con mồi tiếp theo.