Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1316 : Sự tiếp diễn đen tối (19)

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Anh Báo đáp: “Không, cậu ta chưa từng gọi điện cho tôi.”



Mạc Hiểu Linh không hỏi gì thêm.



Chị Hắc nói cho Mạc Hiểu Linh biết tài khoản của mình, từng bước dạy cô ta công việc thường nhật của phái Ngũ Sắc. Cô ta muốn trở nên mạnh hơn và Mạc Hiểu Linh thì phải tìm kiếm hồn ma cho cô ta.



Hai người họ đã gắn chặt lấy nhau. Trước đây thì Mạc Hiểu Linh uy hiếp chị Hắc, bây giờ cả hai đã thực sự gắn chặt với nhau rồi. Nếu chị Hắc chết thì Mạc Hiểu Linh cũng đừng hòng sống tiếp. Và cứ thế, Mạc Hiểu Linh không thể không theo ý của Chị Hắc, đi tìm kiếm hồn ma.



Cảnh mộng lướt qua nhanh chóng.



Mạc Hiểu Linh đã liên lạc với Lưu Lương Vượng và Ngô Tập Nhân.



Hai người họ là mục tiêu tốt nhất. Cô ta muốn luyện họ thành ma giống hệt như đã làm với Kim San San.



Nhưng Lưu Lương Vương mập mờ từ chối gặp mặt Mạc Hiểu Linh.



Ngô Tập Nhân thì lại đồng ý. Có điều sự từ chối của Lưu Vương Tập khiến Mạc Hiểu Linh sinh lòng cảnh giác.



“Có thể Thầy Bói đã nói gì đó với họ rồi.” Chị Hắc nhanh chóng đưa ra phán đoán.



Ngô Tập Nhân chỉ là một người bình thường, nhưng nếu cậu ta có sự chuẩn bị, thì một người mù như Mạc Hiểu Linh và một hồn ma như chị Hắc, cũng chưa chắc sẽ toàn mạng quay về.



Mạc Hiểu Linh đã quyết định bỏ qua kế hoạch gặp mặt Ngô Tập Nhân.



Mắt cô ta đã mù, sinh hoạt đủ thứ chuyện bất tiện. Anh Báo không giống A Trang, tuy đã nhận được sự tín nhiệm của chị Hắc, đồng ý giúp đỡ, nhưng cũng là một kẻ hám lợi, hơn nữa anh ta không thể nào làm được như A Trang, luôn ở bên cạnh Mạc Hiểu Linh.



Mạc Hiểu Linh đành phải tiếp nhận công việc khi xưa của chị Hắc, nhận các giao dịch giết người, hại người. Đồng thời nhờ anh Báo đi tìm các địa điểm có ma tác quái, còn chính mình sẽ liên lạc với những người có hứng thú với chuyện này.



Mạc Hiểu Linh sống rất vất vả.



Vạn Quý Sinh có gọi điện mấy lần, nhưng cô ta đều qua quít cho xong chuyện.



Cô ta sợ phải gặp mặt Vạn Quý Sinh.



Cảnh mộng tiếp tục trôi nhanh, không còn trở lại thời quá khứ của Mạc Hiểu Linh nữa.



Thời gian cứ thế qua đi.



Đến khi cảnh mộng trở lại tốc độ bình thường, tôi liền trông thấy Mạc Hiểu Linh đang nói chuyện điện thoại.
“Hiểu Linh?” Vạn Quý Sinh kinh ngạc.



“Ở đó có ma! Có một con ma cực kì ghê gớm! Anh không được đi vào trong núi!” Mạc Hiểu Linh nói như hét vào điện thoại.



Đột nhiên đầu dây bên kia vàng lên tiếng “soạt soạt…”. Mạc Hiểu Linh đơ người ra, vội vàng “a lô” thêm mấy tiếng, giọng đã run bần bật.



“Tút…” Cuộc gọi đã ngắt.



Trước mắt Mạc Hiểu Linh chỉ là bóng tối, trong lòng cũng đang trùm một màn sương dày đặc. Cô ta hoảng sợ đến tột độ, vừa run vừa gọi điện cho anh Báo, đòi đi khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên.



“Ở đâu cơ? Chỗ đó nguy hiểm lắm.” Anh Báo không đồng tình.



Mạc Hiểu Linh lập tức đưa ra một cái giá mà anh Báo không thể nào từ chối.



Cô ta vội vội vàng vàng lên đường đi đến núi Quảng Nguyên, dọc đường có gọi cho Vạn Quý Sinh đến mấy cuộc, nhưng vẫn không được. Từ máy bận chuyển sang tắt nguồn, khiến Mạc Hiểu Linh sắp phát điên lên vì nóng ruột.



Bây giờ cô ta như đang ngồi trên đống lửa, cảm xúc trong lòng cuộn trào mãnh liệt, khiến cho tác dụng phụ của năng lực cũng lên xuống bất ổn.



Nén lại tâm tư, Mạc Hiểu Linh quay qua hối thúc anh Báo.



Chiếc xe lao đi vun vút, chạy suốt đêm lẫn ngày.



Mãi đến lúc nghe thấy anh Báo nói sắp đến nơi, cô ta mới thở ra một hơi, nôn nao muốn nhìn thử cảnh vật bên ngoài.



Nhưng không thấy được, trước mắt vẫn là một bức màn đen.



“Sắp vào núi Quảng Nguyên, khách sạn gần nhất thì chỉ có khách sạn ở thành phố Cảng Ba thôi.” Anh Báo nói.



“Tôi muốn vào núi! Chắc chắn anh ấy đã vào núi rồi!!” Mạc Hiểu Linh gắt gỏng.



Bên ngoài dần vang lên tiếng người ta nói chuyện huyên náo, khiến Mạc Hiệu Linh càng mất bình tĩnh hơn.



“Chẳng phải cô đã nói, lúc người đó gọi điện thì vẫn còn ở trong khách sạn hay sao? Bây giờ cứ đến khách sạn hỏi thăm trước đã.” Anh Báo thoái thác.



Mạc Hiểu Linh định đưa tay chụp lấy anh Báo, nhưng cánh tay huơ qua huơ lại mà chẳng chạm được gì cả, chỉ nghe thấy có tiếng mở cửa xe.



“Được rồi, để tôi đi hỏi thăm thử cái khách sạn này.” Giọng anh Báo vang lên từ đằng xa xa.