Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 132 : Mã số 067 - Tình người duyên ma (3)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Bây giờ sao? Chúng ta ăn cơm trước đã. Các cậu ở lại đây bao lâu?”



“Chuyện này, chị Tô, chị là chị gái của Tô Bân, nên em cũng gọi chị là chị, nhưng chuyện làm ăn thì...”



“Chị Tô, tụi em có một số khách hàng cố định, tụi em sưu tầm được đồ gì thì sẽ gọi điện thoại báo với họ một tiếng. Mô hình tên lửa là món đồ thường hay sưu tầm, sưu tầm được thì sẽ chụp hình gửi cho những khách hàng đó, còn có cả một số khách hàng đặt cọc trước để tụi em đi tìm kiếm, nếu tìm được đồ thì sẽ bán cho họ luôn. Món đồ của chị thì đừng nói là kéo dài thêm hai ngày, mà chỉ cần kéo dài thời gian bằng thời gian của một bữa cơm thôi thì cũng có khả năng bị bán mất rồi ấy chứ. Cái công việc làm ăn này chủ yếu dựa vào tính nhanh chóng kịp thời, khách hàng đâu chỉ mua hàng ở chỗ tụi em không đâu.”



“Vậy à...”



“Chị Tô, để vài hôm nữa chị quyết định cũng được. Tụi em có thể đặt hàng trước, chị là chị gái của Tô Bân, tụi em cũng không thu tiền cọc của chị, đợi đến khi có hàng thì tụi em sẽ báo cho chị. Chỉ là giá cả buôn bán của tụi em không có cố định, phải phụ thuộc giá mua vào như thế nào. Giá bán khoảng bao nhiêu thì chị có thể chấp nhận được ạ?”



“Các cậu cũng lắm chiêu thật đấy, trước giờ chị chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này... để chị gọi điện thoại hỏi anh Bạch xem sao, các cậu đợi tý nhé.”



“Không sao ạ. Chị cứ hỏi cho chắc chắn rồi tụi em báo với người ở kho kiểm tra hàng thử.”



“Được, cảm ơn nhiều. Các cậu cứ gọi món trước đi.”



“Nào, nào, nào, gọi món, gọi món. Chúng ta có năm người, gọi bốn món nguội, bốn món nóng, thêm một món canh nữa đi.”



“Nhiều quá rồi, Tô Bân, giờ cậu thành đại gia rồi hả? Tụi tớ ăn đại gì đó là được rồi. Gọi nhiều vậy ăn không hết nổi đâu.”



“Anh Bạch, bây giờ anh rảnh không? Em muốn hỏi mô hình tên lửa mà lần trước anh nói gọi là gì nhỉ? Vừa hay, em gặp được người kinh doanh cái này, để em hỏi giúp anh. Vâng, vâng, được rồi, em biết rồi. Sắp tới sinh nhật anh rồi, em muốn tặng quà cho anh mà. Không mắc đâu, của người quen mà. Vâng, em biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi nhiều vào nhé, đừng có thức đêm mãi như vậy. Được rồi, em cúp máy đây, tạm biệt... Ngại quá, các cậu cứ gọi món là được, không cần đợi chị đâu.”



“Không sao ạ. Chị Tô, sao rồi ạ, là mẫu mô hình tên lửa nào ạ?”



“Mẫu Siêu Việt Giả Hiệu, số hiệu 1:144, nếu có phụ tùng đầy đủ thì càng tốt.”



“Siêu Việt Giả à, may quá, chỗ tụi em có, nhưng mà phụ tùng không đầy đủ. Hay là để em nói chuyện với bạn trai của chị. Mấy thứ này tốt hơn hết là nói với người am hiểu về nó, những phụ tùng khác nhau thì giá cả cũng khác nhau.”



“Đây là quà chị tặng cho anh ấy, quên tên thì đã ngại lắm rồi, nếu để các cậu nói chuyện trực tiếp với anh ấy thì không được hay cho lắm. Tiền không thành vấn đề. Các cậu tìm được thì tốt rồi. Tháng sau là sinh nhật của anh ấy rồi, phải chuẩn bị xong trước đó.”



“Vâng, tháng sau cũng hơi gấp...”



...



“Vậy thì, chị Tô, có tin gì em sẽ liên lạc với chị sau. Lát em sẽ gửi bảng báo giá cho chị.”



“Cảm ơn!”



“Chị, em đi hát cùng các cậu ấy, hay chị về trước đi nhé?”



“Các cậu đừng uống nhiều rượu quá đấy, khi nào về thì gọi điện thoại về nhà báo một tiếng.”



“Em biết rồi.”



“Sao hả? Chị tôi... là chị tôi có vấn đề hay là...”



“Trên người chị anh có âm khí, chị ấy gặp phải ma rồi.”



“Hả! Có cách nào diệt trừ tên Lưu Dịch Bạch kia không? Mà khoan đã, có phải là Lưu Dịch Bạch không?”



“Tôi không nhìn thấy con ma đó.”




“Không có.”



“Hả?”



“Không có sao, xui vậy sao?”



“Là ý gì? Không có cái gì?”



“Căn phòng này rất sạch sẽ, không có gì cả.”



“Không có ở chỗ chị tôi sao?”



“Có thể xem thử những phòng khác được không?”



“Được được, các anh cứ xem đi.”



Cạch, cạch, cạch…



“Sao rồi? Có ở trong nhà không?”



“Không có, nhà anh không có gì cả.”



“Tôi… vậy chị tôi… phải làm sao?



“Có khi nào là ở phòng làm việc của chị ấy không?”



“Cái này, tôi không tiện dẫn các anh đi được.”



“Ảnh chụp cũng được.”



“Ảnh thì tôi có sẵn.”



“Tốt nhất là ảnh được chụp sau khi chị anh xảy ra chuyện.”



“Có, có, công ty chị ấy hoạt động có gửi hình ảnh, để tôi kiếm cho các anh.”







“Sao rồi?”



“Vẫn rất sạch sẽ.”



“Vậy thì…”



“Ustlove1…”



1 Ust có nghĩa bóng là không tìm thấy manh mối gì, trống không, công dã tràng.



“Tôi có điện thoại, xin lỗi. Alo, chị hả, chị, sao cơ?!”