Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1341 : Người đứng ngoài (1)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Tôi giật mình, quay lại quan sát thật kĩ Thầy Bói.



Diện mạo của anh ta không hề thay đổi chút nào so với lần gặp trước đây, da dẻ tái nhợt, mắt thâm quầng. Nhưng trạng thái mệt mỏi của thân thể này e là đã xuất hiện từ rất lâu. Mà điểm này cũng không đủ để chứng minh sức khỏe của anh ta đang có vấn đề.



Hai tay Ngô Tập Nhân đặt lên mặt bàn, đầu rũ xuống, hỏi Thầy Bói: “Chỉ có thể bói đến mức độ này thôi à? Anh không thể bói ra vị trí cụ thể của Kim San San hiện tại sao? Với lại… cô ấy có còn…”



Đôi môi của Ngô Tập Nhân giật giật mấy cái, ánh mắt đã thay lời muốn nói.



Thầy Bói ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngô Tập Nhân: “Lúc cô ấy mất tích tôi đã bói rồi. Cả trước lúc xuất phát, tôi cũng đã bói qua.”



Ngô Tập Nhân trợn ngược đôi mắt, nhìn chằm chằm Thầy Bói.



“Bỏ cuộc đi.” Đôi môi của Thầy Bói khẽ mấp máy, thốt ra đúng ba chữ.



Ngón tay Ngô Tập Nhân gần như muốn bấm thủng cả mặt bàn: “Ý… là sao?”



Cậu ta vất vả đặt câu hỏi một lần, sau đó hình như đã có thể nói năng dễ dàng hơn, nên lặp lại lần nữa: “Ý anh là sao?”



Thầy Bói không đáp, mà chỉ lặng lẽ gom bài lại.



Ngô Tập Nhân đưa tay tới, nắm lấy cổ áo Thầy Bói.



“Ý anh là sao?!!” Ngô Tập Nhân đã lớn tiếng, giọng nói khàn đặc.



Thầy Bói ngửa đầu ra sau: “Cũng giống như cậu đang nghĩ đến.”



Toàn thân Ngô Tập Nhân bắt đầu run rẩy.



“Bản thân cậu cũng đã đoán được từ lầu rồi chứ? Bằng không thì đâu đợi đến lúc này mới hỏi tôi.” Thầy Bói bình tĩnh nói.



Một cánh tay của Ngô Tập Nhân giương lên, hình như đang muốn đấm đến.



Lưu Lương Vượng vội vàng ngăn cậu ta lại.



“Ngô Tập Nhân, cậu bình tĩnh lại đi! Bình tĩnh lại… San San… chuyện của cô ấy…”



“Anh cũng biết? Mẹ kiếp, các người đều biết cả rồi? Vậy mà các người còn để cô ấy đi?!” Ngô Tập Nhân vô cùng tức giận, xô mạnh Lưu Lương Vượng ra.



Lưu Lương Vượng gượng cười: “Tôi không ngờ lại như vậy… Hơn nữa…”
Tôi không biết các nhân vật trên tranh là ai, nhưng có thể hiểu được hàm nghĩa của những bức tranh này: Đoạn đầu đài, giá treo cổ, đài hỏa thiêu, nồi luyện thuốc của phù thủy, rắn trùng chuột kiến, chiến tranh thảm sát… Đều là những cảnh tượng chẳng lành.



Thầy Bói vào bếp rót nước uống, không vào gian phòng đó, mà trở về phòng ngủ, nằm lên giường. Anh ta đang rất yếu, nhìn như sắp chết rồi.



Tôi chần chừ một lát, xuyên tường đi vào gian phòng kia.



Ngoại trừ chùm đèn pha lê đẹp mắt và các bức tranh đáng sợ ra thì trong phòng còn có một chiếc tủ lớn, chiếm hết một mặt vách. Trên tủ đang bày những cuốn sách rất đẹp. Nhìn tên trên gáy sách, tôi cũng chẳng biết đó là sách gì. Ngoại trừ sách, bên trên còn những thứ như quả cầu thủy tinh, đầu lâu…



Nơi này giống như được cố tình thiết kế như vậy, khiến tôi không khỏi liên tưởng đến các bộ phim liên quan đến ma quỷ, phù thủy, bà đồng…



Nói đơn giản hơn, đó là khá giả tạo.



Tôi biết, với năng lực của mình thì Thầy Bói có lẽ không cần dùng những thứ này, vẫn có thể bói được. Nếu như nói là để nghiên cứu, thì tranh tường và đèn pha lê đều không cần thiết; còn nói đó là sở thích, phòng khách và phòng ngủ đều được trang trí đơn giản mà ấm áp, chẳng ăn nhập gì với gian phòng này cả. Nói đúng hơn, gian phòng này chẳng ăn nhập gì với toàn bộ căn nhà.



Tôi quay trở lại phòng ngủ.



Thầy Bói vẫn nằm trên giường, hình như đang ngủ, nhưng đôi chân mày đang chau lại.



Trên tủ đầu giường đang có vài cục giấy, tất cả đều dính máu.



Trong đống giấy đó, đột nhiên có tiếng động vang ra.



Thầy Bói giật mình tỉnh giấc, thò tay lên mò vào đống giấy, lấy điện thoại xuống.



Anh ta lập tức mở loa ngoài lên.



Tôi đã nghe thấy giọng nói của Lưu Lương Vượng.



“Thầy Bói à, tôi đây, là… Lưu Lương Vượng đây. Tôi… lâu quá không gặp… … Là thế này, tôi chỉ muốn nói, tôi vừa xem xong một video livestream. Tôi đã thấy Ngô Tập Nhân. Ngô Tập Nhân đã được chọn, cùng đi thám hiểm với một tay livestream có tiếng trên mạng, đến một ngôi nhà ma. Họ định đến một nông trường bị bỏ hoang ở phía Tây ngoại ô Dân Khánh. Tôi cảm thấy…”



Lưu Lương Vượng chưa nói hết, Thầy Bói đã ngồi bật dậy.



Có lẽ do động tác quá mạnh, nên ngay lập tức anh ta họ một tràng dữ dội, máu lại văng ra, dính thẳng lên màn hình điện thoại.



Đầu dây bên kia, Lưu Lương Vượng hoảng hồn: “Thầy Bói?”



“Link dẫn… gửi qua cho tôi… Khụ khụ khụ…” Thầy Bói cố nén ho, vất vả nói được một câu.