Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1343 : Người đứng ngoài (3)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Bàn tay Lưu Lương Vượng giật bắn lên một cái, lá bài rớt xuống mặt giường. Anh ta chỉ biết gượng cười.



“Quả nhiên đã đến lúc.” Lưu Lương Vượng thở dài, lúc đứng dậy thân thể hơi loạng choạng. Anh ta nhìn Thầy Bói: “Cảm ơn anh. Ít nhất thì tôi cũng có chuẩn bị về tâm lý. Tiếp đến… à, mà cũng không có gì. Cũng may, tôi đã không nhận lời cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi lắm đâu… Tôi… à… nếu như tôi… Thôi bỏ đi…”



Sau một hồi lầm bầm hỗn loạn, Lưu Lương Vương đã ngừng lại.



“Anh cố gắng giữ sức khỏe.” Lưu Lương Vương bước đến vỗ nhẹ lên vai Thầy Bói.



Anh ta ngửa đầu ra sau thở dài một hơi, chầm chậm quay người lại, bước đi. Bước chân mỗi lúc một nhanh, đi ra khỏi căn phòng và chỉ để lại tiếng đóng cửa.



Sau khi tiếng vang tan biến, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.



Thầy Bói nhìn bộ vài Tarot, bàn tay vừa lật một cái, bộ bài đã được xòe ra.



Động tác chậm chạp, anh ta chọn ra một lá bài “Chariot” trong tất cả những lá bài, đè lên trên lá bài “Death”. Lúc rút tay lại, lá bài “Death” kia cũng bị anh ta thu hồi, đút vào bên trong những lá bài còn lại.



Đồng thời với động tác này của anh ta, thì đột nhiên một chiếc cọc dài từ trong ngực Thầy Bói đâm ra ngoài.



Tình huống này khiến tôi hoàn toàn trở tay không kịp, ngay lập tức tôi có cảm giác như đang có một cây giáo dài xuyên thủng lồng ngực mình.



Đến lúc tôi định thần lại, ôm lấy ngực, thì đã nhìn thấy trên bức tường sau lưng Thầy Bói hiện ra bóng của Tử Thần.



Hình dạng của Tử Thần giống như in hình ảnh trên lá bài. Có điều, lưỡi liềm mà nó đang cầm không dựng thẳng, mà đang ngược xuống, mũi nhọn đâm xuyên qua người Thầy Bói, hơi móc lên, khiến Thầy Bói như treo trên lưỡi liềm.



Miệng của Thầy Bói không nhừng trào máu, đầu lưỡi liềm cũng đang nhỏ máu.



Tử Thần bất động giữa không trung, giữ nguyên tư thế ấy trong ba giây, mới từ từ rút lưỡi liềm ra.



Tôi nghe thấy tiếng lưỡi liềm ma sát với xương cốt và cơ thịt và cả tiếng máu chảy rất rõ. Máu thấm đẫm quần áo, lan xuống chăn đệm.



Khi lưỡi liềm hoàn toàn được rút ra thì thân thể Thầy Bói nghiêng một bên, toàn thân đổ nhào xuống.



Tử Thần giống như ảo ảnh hồ nước nơi sa mạc, dần dần biến mất.



Tôi vẫn còn hơi ngơ ngác nhìn Thầy Bói đã đổ nhào xuống nền nhà, thì đột nhiên cảnh vật trước mắt trở nên mờ mịt, giống như màn hình tivi bị nhiễu.



Chớp mắt, trên màn hình nhiễu liên tục chớp nháy đã hiện ra những cảnh tượng khác nhau.



Tôi nhận ra đây là kí ức của Thầy Bói.



Trong cảnh tượng hỗn loạn, tôi trông thấy một đám trẻ con.
Đoạn kí ức này trôi qua nhanh chóng.



Ngay sau đó là đoạn kí ức chỉ có mỗi Thầy Bói.



Anh ta đang ngồi trước bàn đọc sách trong khách sạn, trước mặt là gương soi và bộ bài Tarot.



Tổng cộng sáu lá bài được xếp thành hình một ngôi kim tự tháp, lá bài trên cao nhất là Death.



Thầy Bói ngồi yên lặng rất lâu, rồi xòe bộ bài trên tay ra.



Tôi không biết anh ta đã rút ra lá nào, nhưng khi tay anh ta đè lên lá bài Tử Thần kia thì chiếc gương trước mặt anh ta giống như mặt nước, bóng của Tử Thần nổi lên.



Thầy Bói ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tử Thần, từ từ rút tay lại, lá bài đang cầm trong tay chính là Death.



Lưỡi liềm của Tử Thần giương cao, cánh tay quét ngang, lướt qua ngực của Thầy Bói, rồi giống như một trận gió thổi tan luôn hình bóng của chính mình.



Thầy Bói há miệng, nôn ra máu tươi, văng đầy mặt bàn, các lá bài Tarot trên mặt bàn cũng vấy đầy máu.



Anh ta chống hai tay lên mặt bàn, lá bài Tử Thần đã rơi xuống sàn.



“Khụ khụ khụ…” Ho dữ dội một hồi rất lâu, Thầy Bói đưa tay ra gom các lá bài lại, cẩn thận lau sạch vết máu trên bàn, đem khăn giấy vứt vào bồn cầu trong nhà vệ inh.



Tôi nghe thấy tiếng mở cửa.



Vừa quay lại, liền nhìn thấy vẻ mặt lo âu sốt ruột của Lưu Lương Vượng, sau lưng còn có cả Ngô Tập Nhân, diện mạo đầy phong trần gió bụi.



Trong đầu tôi có một tia sáng lướt qua, vội vàng nhìn về phía chiếc tủ trên đầu giường. Trên đó chắc là có hiển thị thời gian. Dù chưa nhìn thấy, nhưng trong lòng tôi cũng đã xác định được thời gian của đoạn kí ức này.



Nhưng vừa quay lưng lại, tôi chợt nhìn thấy ánh sáng bừng lên.



Ánh nắng bên ngoài cửa sổ soi vào, chiếu lên đôi mắt của Thầy Bói.



Anh ta đã ngừng thở, hai mắt vẫn mở nhưng không nhìn thấy gì cả.



Ánh sáng chói lóa cũng đã chiếu thẳng vào mắt tôi.



Tôi chớp chớp mắt, nhận ra đó là ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại.



Giấc mộng đã kết thúc như thế.