Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1346 : Bước thứ nhất
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Nghi ngờ này vừa bùng lên, tôi liền đổ mồ hôi khắp người.
Đổ mồ hôi không có nghĩa là tôi vẫn còn sống. Sở dĩ có cảm giác này có lẽ chỉ vì ý thức của tôi đang đánh lừa các giác quan, chứ thân xác tôi thì đã chết từ sớm rồi.
Tôi sờ thử thân thể mình, nhịp tim và hô hấp vẫn còn, tôi còn có thể cảm nhận được hơi ấm. Nhưng như thế cũng không đủ sức chứng mình là “tôi vẫn còn sống”.
Tôi nhắm mắt lại, phân biệt âm khí xung quanh.
Âm khí của con ma đó trùm phủ toàn bộ khu nghỉ dưỡng, thậm chí có khả năng còn bao trùm toàn bộ ngọn núi nữa.
Ngoài ra, tôi chẳng còn cảm nhận được âm khí nào khác. Âm khí của Diệp Thanh không có manh mối nào để tìm, trên người tôi cũng không phát tán ra âm khí.
Chắc là… vẫn còn sống chứ nhỉ?
Tôi không chắc lắm, cũng chẳng biết có nên dùng năng lực với chính mình hay không. Hơn nữa, năng lực của tôi có thể nghịch chuyển được thời gian của bản thân, khiến tôi hồi sinh hay không, đó vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ suông, tôi thở dài một hơi, quyết định cứ đi tìm Diệp Thanh và nhóm Ngô Linh trước đã, chắc là họ đã ở đây rồi.
Tôi dời gót đi về phía cửa phòng.
Diện tích của khu nghỉ dưỡng này rất lớn, phòng ngủ cũng rất rộng. Từ giường đi đến cửa phòng mà tôi cũng phải mất mười mấy bước chân.
Quá trình di chuyển mười mấy bước chân này không có vấn đề gì xảy ra.
Nhưng khi tôi vừa nhấc chân ra khỏi vạch cửa, thì trong đầu tôi đột nhiên tràn vào một số thứ.
Nói chính xác hơn là tựa như linh hồn của tôi đang bị rút ra khỏi cơ thể.
Đây là điềm báo cảnh mộng sắp bắt đầu.
Đổi lại trước đây, chắc tôi sẽ rất vui mừng khi có thể vào được khu nghỉ dưỡng. Nhưng hiện tại tôi đã ở trong núi Quảng Nguyên, lúc này mà vào cảnh mộng, thì khác nào vứt cái thân thể hoàn toàn không có khả năng phòng thủ này ở địa bàn của con ma đó chứ.
Dẫu trước đó tôi chưa chết, thì chuyến này nói không chừng cũng đã sắp chết rồi.
Tôi nghiến chặt răng lại, lần đầu tiên thử chống cự cảnh mộng đang ùa đến.
Thời khắc này, lình hồn của tôi giống như đang nhảy qua nhảy lại giữa hai điểm thời gian, không gian khác nhau.
Tôi đã nhìn thấy, nghe thấy một vài thứ.
Khuôn mặt của Chuyên gia tự tìm đường chết đi vào tầm mắt của tôi, ngay sau đó lại xuất hiện diện mạo đầy hoảng sợ của phóng viên Viên. Họ đang chạy trốn, âm khí đuổi theo phía sau họ là của Diệp Thanh.
Đây là cảnh tượng trong cảnh mộng mà tôi đã thấy lúc trước?
Sau một hồi mơ mơ màng màng, đột nhiên tôi trông thấy một người đàn ông lạ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vest, thắt caravat, nhìn không đồng điệu với những người xung quanh. Ông ta vừa gào, vừa bổ nhào lên người người đàn ông chạy gần phóng viên Viên.
Người trong nhà cất lên tiếng kêu u ám.
Giọng thuyết trình của phóng viên Viên bồng nhiên im bặt.
Chuyên gia tự tìm đường chết đang định nói gì đó, nhưng lại quay qua nhìn phóng viên Viên.
Người ở trong nhà đập vào kính cửa sổ, rồi quay qua chùi bụi bặm bám trên cửa sổ.
Chuyên gia tự tìm đường chết rất lớn gan, cũng bước đến lau sạch bụi mặt ngoài của cửa kính, còn gỡ mấy cọng dây leo đang bám ở trên cửa ra.
Người đàn ông trung niên mặc áo vest, thắt caravat xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đúng ra, lúc ban đầu ông ta chải chuốt mái tóc bóng loáng. Giờ đây, mái tóc rối bù, để lộ ra vầng trán đã bị hói khá nhiều.
“Viên Tiểu Mai! Các người mau cứu tôi với!” Người đàn ông trung niên la to.
Chuyên gia tự tìm đường chết lùi lại một bước, rồi nhìn qua phóng viên Viên.
“Đây là tổng biên tập của chúng tôi… đúng ra ông ấy phải đang ở…” Phóng viên Viên lắp bắp.
Người đàn ông tôi chưa từng gặp bước đến, dùng thứ gì đó đang cầm trên tay đập lên kính cửa sổ.
Chuyên gia tự tìm đường chết la lớn lên: “Từ từ! Đừng thả ông ta ra! Đó có thể là…”
Loảng xoảng!
Mảnh kính nằm đầy dưới đất.
Người đàn ông mặc vest ở trong nhà giật mình, lùi lại mấy bước, mém tí nữa là ngã. Ông ta thở hổn hển, hai mắt trợn to, diện mạo đang tràn đầy kinh hãi.
Người đàn ông đập vỡ kính cửa sổ quay lại, điềm tĩnh nói: “Đây không phải là ma. Không phải do tòa tạp chí của các người sắp đặt ra đấy chứ?”
Phóng viên Viên cứng ngắc lắc đầu.
Người đàn ông mặc vest bước đến bên cửa sổ, kéo chiếc caravat: “Các người làm cái quái gì vậy? Các người đang làm gì ở đây? Vốn dĩ tôi đang ở trong văn phòng… các người…”
“Cấp dưới của ông vừa nhắc đến ông.” Người đàn ông lạnh lùng đáp.
Lưu Lương Vượng hoảng hốt nói: “Lẽ nào… người mà chúng ta nhắc đến, đều sẽ… Khoan khoan, rốt cuộc thì người này có phải người thật không…”
Nghe đến câu nói này, đột nhiên tôi đã định thần lại.
Tôi mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên đất, mặt áp sát đất, một bên má đang hơi đau.
Tôi bò dậy, nhìn sững mặt đất.
Tôi nhớ ra rồi, sức mạnh của con ma ở Quảng Nguyên, có thể ảnh hưởng được năng lực của Mạc Hiểu Linh, thậm chí còn có thể nói là khống chế được năng lực của Mạc Hiểu Linh. Trong quá trình đó, có thể thông qua việc khiến cho Mạc Hiểu Linh sản sinh ra ảo giác, dẫn đến phán đoán sai lầm… Thế thì, những gì tôi nhìn thấy thông qua cảnh mộng của năng lực, đều là thật sao?