Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1360 : Đoàn kịch nói (2)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Có người lên tiếng, lúc này những người khác mới định thần lại, trố mắt nhìn nhau.



Tiếng la ó dưới chân lầu đã to rõ hơn rất nhiều và có nhiều người xuất hiện ở dưới đó hơn.



Đám thiếu niên bắt đầu ngơ ngác, hoang mang nhìn xuống dưới.



Không lâu sau, đã có người phóng lên sân thượng, nhìn thấy đám trẻ đang ngơ ngơ ngáo ngào, sốt ruột hỏi gay gắt.



Mọi chuyện đã trở nên rất hỗn loạn.



Thái Lâm đờ đẫn để cho người nhà lôi đi, bị vặn hỏi mấy lượt.



Sau đó cũng đã có cảnh sát đến điều tra diễn biến sự kiện.



Không ai phát hiện ra cây nhang trên sân thượng. Mấy cậu thiếu niên thì khai báo không đầu không đuôi, người lớn cũng cho là chúng chơi đùa rồi bất cẩn, xẩy chân rơi xuống lầu.



Người nhà của Thế Khang khóc lóc thảm thiết, nhưng cũng không có suy nghĩ khác.



Suy nghĩ của tôi không để ở trên chuyện này.



Chuyện này rất quái lạ, giống như một vụ mưu sát có dự tính. Có điều, dự tính này cũng rất kì lạ. Tôi không biết đó là loại hương gì, nhưng tác dụng của nó chắc cũng tương tự như cồn hay cần sa, đều khiến người ta mất tỉnh táo vì hưng phấn quá độ. Trong tình huống như vậy, có thể sẽ xảy ra tai nạn, nhưng cũng không hẳn vậy. Nếu là âm mưu, thì đây là âm mưu gì?



Tôi cũng chỉ suy tư một chút về chuyện này, điều đáng quan tâm hơn chính là cái thế giới này.



Tôi đã nhận ra cái chỗ này không bình thường.



Sắc trời đêm và ngày ở đây không rõ ràng. Lúc trời tối, bầu trời xám ngắt, ban ngay trời cũng xám ngắt. Sắc trời hình như cứ luôn luôn như vậy. Người sống ở đây đã quen thuộc với sắc trời như thế, thường xuyên mở đèn, duy trì cảnh tượng đô thị đèn đuốc sáng choang.



Thành phố này không lớn cũng chẳng phồn hoa, cao ốc không nhiều, nhưng cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại cảnh mộng trước đây. Đó là giấc mộng con quái vật Kỳ Lân.



Bầu trời của cả hai thành phố đều như nhau.


Ông lão thong dong nói: “Trưởng đoàn đã thu nhận con bé đó rồi.”



Thái Lâm vẫn còn ngơ ngác: “Chẳng phải bốc thăm ra nhà họ Lý sao?”



“Đúng vậy, mấy nhà đó phao tin ra, bốc thăm trúng nhà họ Lý.” Ông lão điềm tĩnh nói: “Cháu không biết thằng con nhà họ Lý với con bé nhà họ Tiền đang yêu nhau sao? Thằng họ Lý kể ra cũng ác thật, còn con bé nhà họ Tiền thì ngu. Nói cho cùng thì hai nhà đều ngu hết.”



Thái Lâm không hiểu ông lão đang nói gì, tôi cũng mù tịt.



Ông lão nhìn Thái Lâm: “Trưởng đoàn chỉ muốn xem trò hay mà thôi. Diễn cho hay là được rồi, còn ai diễn thì ông ta không quan tâm.”



“Vâng, cháu biết.” Thái Lâm thấp thỏm rụt cổ lại, xem ra rất sợ trưởng đoàn. Trong đầu cậu ta hiện ra diện mạo của trưởng đoàn và cũng chính là cái bóng người tôi đã nhìn thấy ở núi Quảng Nguyên.



Tướng mạo con ma đó rất nhã nhặn, diện mạo bình thường, thực sự chẳng giống ác ma. Âm khí của nó cũng không có ác ý, chỉ ẩn chứa một cảm giác kì quặc rất khó tả.



“Cho nên ấy hả, chúng ta dâng ai qua cũng chẳng quan trọng. Bốc thăm cũng chỉ là diễn trò cho vui thôi.” Ông lão nói: “Sau cùng ai chết ai sống, đều phải xem ai giữ được bình tĩnh hơn ai. Nhà họ Lý không giữ được bình tĩnh, có điều, thằng quỷ nhỏ đó lòng dạ cũng thật là tàn độc, lừa gạt con bé nhà họ Tiền. Lần trước, chỗ tụi cháu có thằng béo nhà họ Lâm bị bỏ mạng, là do con bé đó gây ra đấy. Tâm địa cũng độc ác lắm, có điều hơi ngu một chút.”



Thái Lâm tỏ ra vô cùng sửng sốt, tôi cũng ngơ ngác theo.



Chuyện này là sao đây?



Ông lão quát lên: “Cái thằng này, chưa hiểu luôn hả! Trưởng đoàn chỉ muốn xem trò vui, cần chết người, chỉ cần người chết, bất kể kẻ đó là ai!”



“Tại… tại sao! Chị Tiền với Thế Khang đâu có thù hằn gì nhau đâu! Hơn nữa hôm đó… hôm đó…” Thái Lâm ngồi bật dậy, cất lời nhưng đầu óc thì đang rối bòng bong.



“Cho nên mới nói, con bé đó lớn hơn tụi bây một chút, biết nhiều chuyện hơn một chút. Có điều, nó ngu. Nó cứ nghĩ giết một người cho trưởng đoàn là đủ rồi, nhưng trưởng đoàn thì thích xem diễn trò. Bây giờ thì con bé đó cũng chết rồi.” Ông lão lộ ra một nụ cười thâm hiểm, nụ cười từ từ chuyển qua rạng rỡ, ông ta quan sát vẻ mặt của Thái Lâm, định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, ngẫm nghĩ hồi lâu mới tiếp: “Cháu chỉ cần biết, hằng ngày đừng có gây chuyện là đủ rồi. Nhường nhịn, nhường nhịn là quan trọng nhất. Tình nguyện tầm thường một chút, càng tầm thường càng tốt. Cứ vậy là được.”



Nói xong, ông lão đứng dậy rời đi.



Thái Lâm thì vẫn còn đang ngờ nghệch.



Còn tôi thì muốn phát điên.