Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1366 : Chân tướng (3)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Hai chúng tôi xem như đã đạt được thỏa thuận để chung sống hòa bình.



Thực ra thì thỏa thuận này cũng chẳng có tác dụng gì. Hiện tại chúng tôi đều đang khó bảo vệ được chính mình, muốn làm gì cũng đều cực kỳ khó khăn.



Chủ yếu là tôi lo lắng sau khi Viên Tiểu Mai hiểu rõ mọi chuyện, sẽ lợi dụng thân phận hồn ma của mình, mà làm lớn chuyện này lên. Bất kể hiện tại cô ta gây chuyện, hay là chờ đến lúc sau khi tôi hoặc Diệp Thanh tiêu diệt con ma núi Quảng Nguyên, rời nơi này rồi mới gây chuyện thì đều sẽ là rắc rối lớn.



Có lẽ Viên Tiểu Mai chỉ vì chút dũng khí nhất thời mà tranh luận với tôi. Cũng có thể là muốn thăm dò gì đó, nhưng thế nào thì đối với tôi cũng chẳng quan trọng gì.



Thực ra tôi cũng không thể quan tâm được cô ta. Dù biết không thể, nhưng lòng thì vẫn cứ nặng nề. Cũng giống như khi nhìn thấy người say xỉn lái xe, dù là người xa lạ, cũng phải bước đến nhắc nhở một tiếng, hay báo cảnh sát. Bằng không, nếu tai nạn xảy ra thật, bản thân người đó mất mạng thì đã đành, nhưng tông chết thêm người khác, là một người đứng nhìn cũng khó lòng mà cảm thấy không cắn rứt lương tâm.



Tôi thấy mình đã làm tròn nghĩa vụ, nên tiếp tục đi vào khu rừng rậm.



Viên Tiểu Mai bám theo.



Bước chân tôi ngừng lại.



“Tôi sẽ không cản trở cậu. Cậu bảo sau khi để tôi điều tra xong, đừng vội công bố, tôi cũng đồng ý. Nhưng cậu cũng phải chứng minh những điều cậu nói là thật chứ? Dù cậu đang muốn tìm cách rời khỏi chỗ này, nhưng cũng muốn giết chết con ma đó đúng không?” Viên Tiểu Mai nói.



Xem ra cô ta đã quyết tâm muốn đồng hành cùng tôi.



Nghĩ đến những chuyện mà con ma núi Quảng Nguyên đã gây ra, tôi cũng không thể từ chối dứt khoát được. Cứ đi mãi thế này, không chừng nó lại vứt tôi đến chỗ nào nữa.



Tôi quay đầu lại đi tiếp.



Viên Tiểu Mai đi bên cạnh tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, đoán là Lưu Lương Vượng và admin cũng đã bám theo rồi.



“Cậu có thể nói đại khái tình hình ở chỗ này được không? Con ma đó bắt người để làm gì? Giết chết người có chỗ nào lợi đối với nó?” Viên Tiểu Mai như đang phỏng vấn, nhưng không dùng kĩ năng phỏng vấn, chỉ là đưa ra câu hỏi, hình như chỉ xuất phát sự hiếu kỳ đơn thuần mà hỏi tôi như thế.



Tôi không ngốc đến mức hoàn toàn tin Viên Tiểu Mai, cũng không thể thật lòng trả lời mọi câu hỏi của cô ta.
Chuyện này thì chẳng có gì đáng giấu giếm.



Viên Tiểu Mai hỏi: “Cách của cậu và cả tấm bùa hộ thân khi nãy nữa, là đồ của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp à?”



Tôi nhìn Viên Tiểu Mai một cái: “Đúng. Có điều tốt nhất cô hãy từ bỏ ý định đi tìm họ đi. Chuyện này tôi chưa từng nói cho ai biết, nhưng thực ra, họ đã gặp phải rắc rối từ trước đó rất lâu, còn có người chết nữa. Cô hiểu ý tôi rồi chứ?”



Viên Tiểu Mai liền biến sắc mặt.



Cô ta ngừng lại không đi nữa, admin và Lưu Lương Vượng cũng đều bàng hoàng đứng khựng lại.



Tôi quay đầu lại nhìn họ, rồi thở dài: “Hiện tại các người đã biết mình đã gây ra chuyện gì chưa? Chúng ta phải tìm con ma đó, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải trốn người của Thanh Diệp.”



“Hai bên đó có phải sẽ…” Lưu Lương Vượng buột miệng lên tiếng.



“Nếu thực sự là vậy thì còn gì bằng. Nhưng anh nhìn đi, hiện tại chúng ta có chút cơ may nào thoát khỏi đây không?” Tôi hỏi ngược lại.



Ba người họ đều sầm mặt lại.



“Nếu cậu không lừa chúng tôi, thì thật sự… chúng tôi đã vô tình gây ra sai lầm lớn rồi.” Admin thản nhiên nói.



Tôi không vin vào chuyện này để chỉ trích họ. Nếu như họ có thể dùng cách này để tìm ra Lưu Miểu, để tôi hồi sinh cho Lưu Miểu, thì xét toàn bộ chuyện này, đối với Thanh Diệp vẫn là trong họa có phúc. Còn như người của ban biên tập tuần san Thiên Hạ thì chỉ có họa chứ chẳng có phúc.



Tôi không nán lại nơi này để cho họ chìm đắm trong cảm xúc, nhưng tôi vừa định cất bước, liền cảm thấy có gì đó là lạ.



Tôi nhìn về phía căn biệt thự bên cạnh.



Trong cửa sổ của căn biệt thự, có một cái bóng lướt nhanh qua.