Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1368 : Chân tướng (5)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Con vẹt lớn đang bay ở đằng trước, tôi chạy về hướng của nó trong vô thức. Ba con chó nhanh chóng phóng đến trước mặt tôi, tốc độ của hai con mèo cũng thật kinh người, vèo một cái đã vượt qua tôi.



Admin chạy rất có nghề, nhưng Lưu Lương Vượng thì cực kì vất vả, tôi chạy phía trước nhất mà vẫn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của anh ta.



Chạy được một lát, tôi cố tình kìm tốc độ lại, đợi Ngô Linh.



Ngô Linh nhanh chóng đã bắt kịp, chạy sóng đôi với tôi.



“Chuyện gì vậy?” Tôi vừa thở hổn hển, vừa hỏi.



“Gặp phải rồi. Diệp Tử chờ sẵn bên đó. Trạng thái không ổn.” Ngô Linh chỉ trả lời khái quát.



Nhưng tôi liền hiểu ra ngay.



Diệp Thanh đã phục sẵn ở cửa ra vào của dị không gian đó.



Nếu vậy, con ma núi Quảng Nguyên không có ở bên đó sao?



Tôi nhìn âm khí đang bao trùm xung quanh mà không khỏi đau đầu.



“Nếu không ổn, thì tìm ra Nam Cung, sau đó tôi lại…” Tôi khe khẽ nói với Ngô Linh.



Năng lực của Nam Cung Diệu cũng là một vũ khí sát thương lớn. Anh ta có thể giết được con ma ngàn năm Mạc Vấn, thì chắc chắn sẽ giết được con ma núi Quảng Nguyên. Tuy con ma núi Quảng Nguyên không giống những hồn ma bình thường, nhưng với sức mạnh kinh hồn của năng lực đó, chắc nó không thể nào chống đỡ nổi đâu nhỉ? Nói đúng hơn, thì năng lực của Nam Cung Diệu là mượn dao giết người. Ông Trời mới là thứ tiêu diệt những người hoặc ma đó. Ông Trời có thể đuổi cái thứ mới khỏi Dân Khánh. Nếu không được nữa, thì dưới tình huống con ma núi Quảng Nguyên bị khóa chặt, cũng có thể thu dọn nó một trận nhỉ?



Còn tác dụng phụ từ năng lực của Nam Cung Diệu sau khi được mở ra, tôi chỉ cần nghịch chuyển chút thời gian của anh ta, chắc hẳn đã có thể khiến anh ta trở lại trạng thái bị hạn chế. Lúc trước, tôi lôi Nam Cung Diệu ra khỏi cái dị không gian của trò chơi, năng lực của anh ta không hề làm hại đến tôi, chắc là vì lúc đó tôi đã nghịch chuyển thời gian của Nam Cung Diệu, khiến năng lực của anh ta được phong ấn lại.



Tôi nhìn sang Ngô Linh, nhưng cô ấy đang đắn đo suy xét, không đồng ý ngay.



Tôi ngẫm nghĩ, lúc gặp Ngô Linh thì tôi bị con ma đó lôi đi, gặp được Cổ Mạch, tôi cũng bị lôi đi, nên cũng cảm thấy khá đắn đo.



Nếu thực hiện theo kế hoạch này, thì phải đảm bảo tôi và Nam Cung Diệu phải luôn ở cạnh nhau mới được.



Không chỉ con ma núi Quảng Nguyên sẽ ra sức ngăn cản kế hoạch này, mà cả năng lực của tôi nữa, nó cũng có thể khiến tôi rơi vào cảnh mộng bất kì lúc nào…



Bước chạy của tôi bị loạng choạng một chút.



Ngô Linh nhìn qua tôi.



Chắc vẻ mặt của tôi đang rất khó coi.



Bây giờ tôi mới nhớ ra, tác dụng phụ từ năng lực của tôi đều do Diệp Thanh gánh thay. Suốt một thời gian dài tôi đã không nếm mùi tác dụng phụ, thời gian vừa lâu thì tôi lại quên mất vụ này.
Con chó lớn đột nhiên sủa lên.



Viên Tiểu Mai luống cuống hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì vậy?”



Tôi không biết, mà tôi cũng chẳng cảm thấy có âm khí nào cả.



Trước ngã rẽ phía trước, có phần bánh xe đạp thò ra.



Tôi ngớ người, đến lúc hai người đang ngồi chiếc xe xuất hiện thì tôi càng kinh ngạc hơn.



“Hai người kiếm đâu ra cái thứ này vậy?” Ngô Linh không kìm được ngạc nhiên, cao giọng hỏi.



Nam Cung Diệu ngồi đằng trước, đẩy gọng kính: “Trong trung tâm phục vụ của chỗ này có cho thuê. Con sông nhỏ đằng sau cũng có mở thêm đường để người ta đi ngắm cảnh.”



Ngồi ở yên sau là Cổ Mạch, anh ta nheo nheo mắt nhìn chúng tôi, rồi trông ra đằng sau chúng tôi: “Diệp Tử điên rồi hả?”



“Gần như vậy. Nhường chỗ cho em.” Ngô Linh đáp.



Nam Cung Diệu thoáng nhìn Cổ Mạch, rồi xuống xe.



Cổ Mạch làu bàu, chuyển qua ngồi lên yên trước. Ngô Linh leo lên xe, lấy từ trong túi áo ra một ống gì đó.



Viên Tiểu Mai vẫn rất yêu nghề, tưởng chừng sinh ra là để làm phóng viên vậy. Lúc này mà cô ta còn chạy đến phỏng vấn: “Mấy người là thành viên của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp phải không? Ngày xưa mấy người đã gặp phải chuyện gì? Người đang đuổi theo chúng ta vốn là thành viên trong phòng của mấy người đúng không?”



Nam Cung Diệu chỉ cười chứ không đáp.



Cổ Mạch vừa càu nhàu, vừa gác chân lên bàn đạp, một mình lái chiếc xe đạp đang chở thêm một người đi.



Ngô Linh cẩn thận lấy từ trong ống gỗ kia ra một cây bút lông. Trở ống gỗ, mở đầu còn lại ra, chấm chút mực màu đỏ, xoẹt xoẹt vài cái đã vẽ ra một hình bùa trong lòng bàn tay.



Viên Tiểu Mai lập tức dồn sự chú ý về phía Ngô Linh.



Ba người họ chắc chưa thấy gì cả, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy theo chúng tôi. Cho nên tuy họ có căng thẳng, nhưng chưa đến mức quá hoảng sợ.



Tôi thì quay qua nhìn Nam Cung Diệu một cái, anh ta hiểu ý, chạy đến bên cạnh tôi.



Tôi đang định cất lời thì sau lưng vang lên một tiếng hét.



Tôi lại cảm thấy âm khí của một con ma nào đó đã tan biến.