Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1378 : Mã số 086 – Xe đạp công cộng (4)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


“Cha vốn cũng không có nghĩ ra chuyện này... Ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế...”



“Cha đừng khóc nữa. Mẹ cũng đã...”



“Nói vậy tức là, ngoại trừ bà Trương ra thì hai người chưa từng làm chuyện như thế? Cũng không có kết oán với xe đạp công cộng?”



“Ý anh là gì! Cái gì mà ‘kết oán với xe đạp công cộng’? Cái này chẳng phải là do công ty đó không tốt, để xe lung tung sao? Vả lại chuyện này đã xảy ra lâu rồi! Bây giờ xe đã quản lí chặt chẽ, mẹ tôi và mấy người già cũng đâu có làm gì nữa! Chỉ vì... Chỉ vì chuyện này mà...”



“Anh Trương, thứ đó không phải người, không thể dùng pháp luật và đạo đức của con người để đánh giá nó. Nó có cách làm của riêng nó. Bây giờ chúng tôi muốn chắc chắn là anh và cha anh an toàn. Chuyện của mẹ anh, chúng tôi cũng rất tiếc, nhưng chuyện đã xảy ra và kết thúc rồi. Bây giờ chúng ta nhìn về phía trước, phải đảm bảo an toàn cho hai người trước đã.”



“...”



“Tôi muốn chắc chắn lại với hai người...”



“Bây giờ chúng tôi còn phải cung phụng đám xe đó? Phải cung phụng đám sắt phế liệu đó, dập đầu tạ tội hay sao?”



“Anh Trương.”



“A Thanh, con nói ít vài câu đi. Họ cũng đến để giúp đỡ mà...”



“Họ đã làm gì chứ! Họ không giúp được gì cả! Mẹ cũng chết rồi! Hức hức...”



“Haizzz...”



“Anh Trương, xin anh nén đau thương.”



“...”



“Vậy đi, chúng tôi đợi anh bình tĩnh lại rồi mới bàn tiếp. Trước đó không hề đoán trước được là nó sẽ xông vào phòng, nếu như được thì hôm nay chúng tôi muốn bố trí một vài thứ trong nhà anh. Trong phòng ngủ và phòng khách sẽ lắp camera. Chúng tôi cũng sẽ ở gần đây, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đến, được chứ?”



“...”



“Được. Các cậu cứ lắp camera đi. Phải lắp làm sao đây?”



“Chúng tôi có mang dụng cụ đến.”



“À ừ, các cậu tự làm đi... Con tôi sống tình cảm... Haizz... Làm phiền các cậu.”



“Cũng là do chúng tôi làm việc không chu đáo. Mong ông nén đau thương.”



“Cảm ơn.”



Ngày 8 tháng 10 năm 2014, giám sát nhà ở của người uỷ thác. Không có gì bất thường.
Dòng người đứng vây xung quanh, camera cũng không quay được cậu thiếu niên nữa.



Đoạn video đến đây kết thúc.



...



Ngày 11 tháng 10 năm 2014, liên lạc với người uỷ thác. File ghi âm 08620141011.wav.



“... Ý các anh là, nạn nhân không chỉ có một mình mẹ tôi?”



“Chuyện là như vậy, trước đó chúng tôi có tiến hành điều tra. Tiếp theo đây chúng tôi sẽ liên lạc với bạn bè người thân của những nạn nhân, điều tra xem trước khi xảy ra chuyện họ đã làm gì. Tình trạng chết của những nạn nhân kia rất khác so với mẹ anh. Dường như họ cũng không gặp phải hiện tượng quái dị như lúc trước anh từng gặp phải.”



“Ừ...”



“Anh Trương, anh vẫn còn muốn điều tra tiếp chứ? Vì sự an toàn của anh, chúng tôi cho rằng còn phải tiến hành điều tra tiếp. Nhưng nếu như anh có thể chắc chắn mình chưa từng làm gì...”



“Tôi không hề làm gì cả, nhưng vẫn muốn điều tra tiếp.”



“Được. Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”



Ngày 13 tháng 10 năm 2014, liên lạc với vợ của Điền Nguyên Phương là Lưu Minh. File ghi âm 08620141014.wav.



“Chào cô Lưu. Trước đó chúng ta đã từng liên lạc với nhau qua điện thoại. Chúng tôi rất tiếc về vụ tai nạn của chồng cô.”



“Ừ...”



“Nghe nói trước đây cô từng nghĩ đến việc kiện hãng xe đạp Thiên Thiên?”



“Ừ, chồng tôi, Điền Nguyên Phương, hôm đó đi làm về bình thường, cũng không có việc gì khác phải làm. Tôi có xem qua đoạn video giám sát, cảnh sát cũng nói rồi, anh ấy đánh tay lái định chạy ngược chiều. Anh ấy chưa từng làm việc này bao giờ. Chiếc xe đó đã bị dẹp rồi. Lúc đầu tôi nói với cảnh sát giao thông là chuyện này rất kì lạ, nhưng cảnh sát giao thông không quan tâm lắm, tôi cũng không nghĩ theo hướng đó... Sau đó cháu gái tôi có nói là, những chiếc xe đạp công cộng kia, có nhiều chiếc đã bị hư hỏng, khoá xe, bánh xe hư rồi cũng không ai sửa. Lúc tôi đi tìm cảnh sát giao thông thì vụ tai nạn đã được giải quyết xong rồi. Giải quyết, bồi thường cũng đã xong xuôi. Chiếc xe đạp đó cũng bị bỏ đi... Tôi đi tìm luật sư, luật sư nói là không có chiếc xe làm bằng chứng, vụ kiện này rất khó thắng. Cái hãng xe đạp Thiên Thiên, lúc vừa xảy ra chuyện thì có cử người đến xem qua, còn tặng tiền và nhiều thứ khác... Nếu thật sự là tai nạn ngoài ý muốn, họ làm vậy là quá tốt rồi. Nhưng chuyện này, tôi càng nghĩ càng thấy lạ. Đi qua con đường bên kia thì làm gì có gì, bên đường chỉ có hai tiệm ngũ kim, còn có một cái siêu thị nhỏ. Nếu muốn đi siêu thị có thể đi thẳng lên vỉa hè mà, tại sao phải đi vào làn đường xe thô sơ? Làn đường xe thô sơ có rất nhiều xe cơ... Tôi càng nghĩ càng thấy kì lạ, càng nghĩ càng cảm thấy... Còn có đoạn video ghi hình đó. Chồng tôi quay đầu xe một cách quá đột ngột, tai nạn cũng xảy ra nhanh qua... Tôi...”



“Mời dùng.”



“Cám ơn.”



Ừng ực...



“Phù... Thật ngại quá.”



“Không có gì.”



“Tôi chỉ muốn biết Điền Nguyên Phương tại sao lại chết. Nếu thật sự là do xe... Người chết rồi, những cái khác thì thôi, nhưng họ cũng phải chịu trách nhiệm của mình chứ? Ít nhất phải làm gì đó, để tránh sau này lại có người xảy ra chuyện.”