Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1380 : Mã số 086 – Xe đạp công cộng (6)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
“Sau đó lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ... Bà ấy... Lại nói là bị thứ gì đó bám theo. Nói là nhìn thấy chiếc xe đó nhúc nhích, nó chưa chết. Tôi có đi đến chỗ cây cầu với bà ấy, nhìn thấy chiếc xe vẫn còn dưới sông. Có một vài chỗ bị lún vào bùn. Bà ấy liền nói, chắc chắn không phải chỉ có một chiếc này đâu. Bộ dạng của bà ấy... Tôi cũng thật là... Tôi ở lại với bà ấy một lúc, trông bà ấy càng lúc càng... càng lúc càng điên, thật sự hết cách rồi... Tôi cũng hết cách...”
“Ông đưa bà nhà đến bệnh viện rồi?”
“Tôi nhờ mẹ vợ đi chung. Không nằm viện, chỉ đi khám thôi. Tôi cũng không dám nói mấy thứ đó với bác sĩ. Tôi nghĩ, chuyện như thế... Con trai cũng chết rồi, chúng tôi có cách gì chứ? Đâu thể cứ chấp nhất chuyện này suốt đời được. Với lại cũng không biết đó là thứ gì nữa... Mẹ vợ tôi mỗi ngày đều khóc nên cũng khiến cho vợ tôi bình tĩnh được chút. Nhưng khi ra đường, bà ấy liền bắt đầu nghi ngờ này nọ. Thế này cũng không phải là cách, chỉ đành để bà ấy ở trong nhà. Tôi cũng không biết chuyện này khi nào mới kết thúc.”
“Ông không gặp phải chuyện như vậy sao?”
“Không có. Chỉ có chiếc xe dưới sông hơi quái dị, chỉ có tôi và bà ấy nhìn thấy. Còn những chuyện khác thì tôi không nhìn ra cái gì... Chưa từng nhìn thấy. Tôi thấy những chiếc xe đạp công cộng trên đường đều khá bình thường, không có chiếc nào tự biết nhúc nhích. Tôi hoàn toàn hết cách. Xem thử vài năm sau có đỡ không. Nếu thật sự không được... Cùng lắm chúng tôi dọn đến ngoại ô, tìm một nơi không có xe đạp công cộng để sống. Nói không chừng qua vài năm, bà ấy liền bình thường trở lại. Bây giờ tôi cũng chỉ có thể kéo dài thời gian như thế thôi.”
“Vâng, tôi còn muốn hỏi thăm một điều, trước khi con trai ông xảy ra chuyện có từng làm chuyện gì khác thường không? Tôi nghe ông kể, cái thứ đó quả thật là có hơi quái dị. Có khi nào là do con trai ông làm gì đắc tội với nó không?”
“Hả...”
“Có thể chứ nhỉ?”
“Cái này, chắc không đâu... Con trai tôi... Bình thường nó rất ngoan, không quậy phá. Dùng thứ gì cũng rất cẩn thận. Nó thuộc kiểu người tỉ mỉ. Chắc sẽ không giống như cậu nói... Vợ tôi còn ném chiếc xe xuống sông nhưng vẫn bình thường mà... Chắc không thể đâu?”
“Vậy à, chắc là do chúng tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Không sao, các cậu cũng muốn giúp đỡ mà. Haiz... Chuyện này, có lẽ là do xui xẻo. Cha mẹ vợ tôi biết được chuyện này cũng nghĩ như thế. Có thể là đi đường bị nó bám theo.”
“Mong ông nén đau thương.”
Ngày 20 tháng 10 năm 2014, liên lạc với bạn học của Hứa Miễn. File ghi âm 08620141020.wav.
“... À, vâng... Chuyện anh muốn hỏi...”
“...”
“Em... Em không biết có phải... có phải do em nhìn nhầm không... Có một lần em thấy Hứa Miễn đạp xe ra ngoài. Cậu ấy học đàn piano từ nhỏ, cuối tuần đi học ở nhà giáo viên... Em nhìn thấy... Lúc cậu ấy đạp xe ra khỏi khu dân cư, ở ghế sau... Hình như có người...”
“Cậu nói gì?”
“...”
“Cậu nhìn thấy... Thấy ma sao?”
“Tớ không biết! Tớ chỉ nhìn thấy một cái bóng người. Không biết phải không...”
“Người đó trông thế nào?”
“... Một người con trai, nhưng lại giống con gái, tóc dài, không có ngực, dáng người thấp bé... Nhưng hình như lại giống con nít...”
“Cậu nói gì vậy?”
“Bởi vậy tớ mới nói là tớ không biết. Người đó trông rất kì lạ... Tớ không nhìn thấy rõ mặt, chỉ liếc sơ qua thôi. Lúc đó tớ đang ngồi ăn đồ trong siêu thị, cách một lớp kính, Hứa Miễn lại chạy vụt qua... Tớ chỉ nhớ là người đó rất... rất quái dị...”
“Tóc dài, không có ngực, dáng thấp bé, phải vậy không? Còn cách ăn mặc?”
“Không nhớ nữa, màu trắng bệch, cũng không phải... Em chỉ nhớ có màu này, từng mảng từng mảng một... Không biết nói sao, nói chung rất kì lạ.”
“Người đó ngồi ở ghế sau xe đạp?”
“Đúng vậy. Xe đạp công cộng thường không có ghế sau. Em nhìn thấy người đó ngồi ở ghế sau, ngồi nghiêng sang một bên, trông giống con gái. Nhưng... Cảm giác đó như một người con trai, nếu không thì là con nít... Không biết nói sao nữa.”
“Họ có nhìn thấy em không?”
“Không có. Sau đó em gặp Hứa Miễn định hỏi cậu ấy, nhưng lại không dám... Người đó... Rất kì lạ...”