Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1393 : Mầm sống mới (3)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Nỗi lo sợ kì quái này hệt như một lớp sương mù, không hề chân thực chút nào.



Hình như tôi vừa cảm thấy rất lo sợ, nhưng lại vừa có chút không coi là thật.



Tôi cảm thấy tâm tư mình đã phiêu dạt xa xôi, nhưng tư duy thì lại rất rõ ràng.



Rề rà một lúc lâu tôi mới đi xe đạp về nhà.



Tôi đến đứng bên dưới cột đèn đường đó rất lâu.



Về đến nhà, tôi mới nhận ra hai vợ chồng anh trai đều có mặt, người thân của chị dâu cũng ngồi bên bàn ăn. Đứa bé nằm trong phòng ngủ, cửa phòng mở rộng, ghé mắt vào là có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ ngon lành của nó.



“Sao giờ con mới về vậy?”



“Trong công ty đã xảy ra chuyện đúng không? Anh nghe nói…” Anh trai ngập ngừng.



Tôi nghe không lọt tai câu nào. Nhớ đến cánh tay đứt lìa ấy là tôi lại rùng mình.



Suốt bữa cơm tối, tôi ăn mà tâm hồn thì bay xa.



Hơn nữa, tôi nhận thấy những người khác đang ngồi quanh bàn ăn cũng vậy. Mọi người hình như đều có tâm sự riêng.



Đến buổi đêm, sau khi đứa bé khóc hai lần, được thay tã và cho bú xong thì căn nhà trở nên yên tĩnh trở lại.



Khách đã về từ lâu.



Tôi lần mò đến bên cửa sổ, nhận ra tòa lầu đối diện không có bóng người.



Tôi sốt ruột đợi thêm lát nữa, cuối cùng đành phải thay đồ, rón rén đi xuống lầu.



Dưới trụ đèn đường, chỉ có một chiếc xe đạp của nhà hàng xóm đang dựng ở đó.



Tôi không biết mình đang thất vọng hay đang cảm thấy may mắn. Chắc là thất vọng chiếm nhiều hơn.



Đột nhiên, sau cột đèn có một bóng người quay ra.



Người ngoại quốc đó lịch sự chào tôi: “Chào buổi tối, cậu Triệu.”



Nhất thời, tôi quên cả hít thở.




Tôi nhìn chuỗi dài những chữ kí trên cuốn sổ, bàn tay lật về trang trước. Người kia không hề ngăn tôi.



Qua những chữ kí dày đặc, hình như tôi đã cảm nhận được sự hiến dâng, tình yêu thương nồng nàn của từng người một.



Tôi thở phù một hơi, cầm bút lông ngỗng lên.



Tôi không quen dùng bút lông, nhưng cây bút này lại giống hệt bút chì, viết rất dễ dàng.



Tôi ký tên mình vào ngay cái ô trống mới nhất.



Mực vừa thấm giấy, chớp mắt, tôi nhìn thấy một vệt màu đỏ lướt ngang qua vết chữ rồi biến mất ngay. Cuối cùng chỉ còn lại hàng chữ màu đen.



Cuốn sổ và bút lông đều đã được thu lại.



Người đó viết ngày tháng và tên của đứa bé vào hai cột trước mặt dưới sự chứng kiến của tôi.



“Như vậy là xong rồi đấy.” Ông ta đặt bút xuống, đóng quyển sổ lại, đè tay lên mặt bìa.



Thoáng chốc, tôi cảm thấy đầu tôi trầm xuống, kế đó là cảm giác đau nhói.



Tôi chớp chớp mắt, nhận thấy người kia đã thu dọn đồ đạc, mở cửa phòng, chuẩn bị tiễn tôi về.



Tôi đi ra khỏi gian nhà, thì nhìn thấy khoảnh sân đang phủ đầy tuyết trắng. Ánh mặt trời rọi vào trong sân, mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ tan ra của tuyết.



Phần chóp của những cành cây khô có chồi non nhô ra. Và chỉ trong chớp mắt, tán cây đã mọc lá xum xuê, biến thành một mảng sắc xanh mướt mắt. Từ trong những kẽ hở trên nền gạch mọc ra các loại hoa dại, với đủ các màu sắc và hương thơm.



Tôi cảm thấy tâm tư mình chợt trở nên thênh thang. Nhưng mặt khác, tôi lại thấy lòng mình đang vô cùng nặng nề.



Người kia tiễn tôi ra tới cổng, cửa vừa mở ra, trong và ngoài cánh cửa là hai thế giới khác nhau.



Bên ngoài khu nhà vẫn là trời đêm, nhưng khi tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy sắc xuân đang tràn ngập khoảnh sân.



Cổng từ từ khép lại.



Trong khoảng khắc cửa đóng lại thì cảnh xuân ấy chợt biến mất.



Tôi nhìn thấy mặt đất đen ngòm, không gian chìm trong ánh sáng màu đỏ và trên những cành cây khô đang treo đầy xác chết và những bộ xương người khô đét…