Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1396 : Mầm sống mới (6)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Tất cả mọi người hình như đều mang đầy tâm sự, nhưng chẳng ai muốn nói ra.
Đứa cháu tuy đã bị một phen khiếp vía, nhưng là con trai nên cũng gan lì hơn, lát sau đã bắt đầu vui vẻ trở lại, còn thấy chuyện lần này sẽ trở thành huyền thoại, bản thân có thể là một siêu nhân nhí.
Không khí trong nhà mỗi lúc một kì lạ hơn.
Tôi đã chạy đến căn nhà đó mấy lượt, có lần còn dẫn anh trai đi cùng, nhưng chẳng được gì.
Trong khoảnh sân không còn sấm chớp đì đùng, nhưng cành cây khô gãy vẫn nằm đầy trên đất, gạch lát nền nứt toác, làm lộ ra bùn đất ẩm ướt bên dưới. Trong đất hình như còn có những con như giun bò lúc nhúc. Khung cảnh âm u ẩm ướt này khiến người ra thấy ớn lạnh.
Tôi đã thử leo tường vào bên trong, nhưng mỗi lần vừa bám tay lên đầu tường, liền nhận thấy bùn đất bên dưới không phải chỉ là bùn đất đơn thuần, mà là vũng sình có thể nuốt mất người ta.
Tôi thử vứt đồ xuống dưới, liền nhìn thấy nền gạch vỡ giống như nước hồ, chỉ trong mấy giây đã nuốt mất nó.
Căn nhà sau khoảng sân cũng trở nên kì dị. Vốn dĩ đậm nét cổ kính, bây giờ thì rất cũ nát. Giấy dán cửa sổ hình như đã bị mục, hình thành các lỗ hổng.
Tôi dùng ống nhòm để nhìn vào, thấy trong nhà u ám, còn giăng đầy mạng nhện, chẳng thấy đồ gia dụng đâu hết.
Tôi không dám đi vào khoảnh sân đó, cũng chẳng còn gặp lại người ngoại quốc ấy nữa.
Tôi đang rất sốt ruột, muốn làm gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bên cạnh đó, lòng tôi còn có ý nghĩ muốn trốn chạy. Tôi muốn chạy trốn khỏi cái căn nhà đó càng xa càng tốt.
Đứa cháu bảo bạn học nó đã chuyển trường cả rồi, nó rất đau lòng. Nhưng lòng tôi thì lại bắt đầu thấp thỏm.
Không cần bàn bạc, cả gia đình tôi đã quyết định rời khỏi thành phố đã sống rất nhiều năm.
Cô gái họ Hà rất bất ngờ, nhưng tôi chẳng thể nào giải thích cho cô ấy được.
Tình cảm của hai người cũng vì thế mà kết thúc.
Lòng tôi hơi tiếc nuối, nhưng cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu những điều mà người ngoại quốc năm xưa đã nói là sự thật, thì tôi sẽ chết sớm, không nên làm trở ngại cuộc đời con gái nhà người ta.
Tôi còn có một tâm trạng đối lập.
Tôi không muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng tiến triển của chuyện này đã không thể như ý tôi mong muốn.
Đến lúc định thần lại, tôi thấy mình đang đi trong một thành phố vừa lạ vừa quen.
Tôi không dám nhìn thẳng ông ta.
Nhưng điều này lại khiến tôi bồn chồn sốt ruột.
“Cũng chỉ là trùng hợp thôi… Mức sống ở thủ đô quá cao… còn ở đây thì rất tốt.” Tôi đáp bừa.
“Thực ra, có trốn cũng không được đâu.” Người đó nói vắn tắt: “Đến thời điểm, tự nhiên tôi sẽ tìm đến cậu để kết sổ.”
Tôi lập tức trở nên cực kì căng thẳng.
Ông ta đã bỏ đũa xuống từ lâu, lúc này cầm cốc bia uống ngụm cuối cùng, rồi hỏi: “Cậu ăn xong chưa?”
Tôi gật đầu, nỗi sợ hãi đang bừng dậy trong lòng vì câu nói vừa rồi của ông ta.
Ông ta gọi phục vụ đến tính tiền, tự mình thanh toán, còn thông qua phần mềm thanh toán trên điện thoại mà dùng mã giảm giá nữa.
Tất cả đều cực kỳ đời thực, cực kỳ tự nhiên.
Ông ta đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo, kẻ trước người sau ra khỏi cửa, rồi chào tạm biệt.
Tôi nhìn thấy ông ta đi đến chỗ ngã tư đợi đèn đỏ, qua đường rồi đi về trạm xe buýt ở phía chênh chếch bên kia đường. Tôi đứng nhìn một lúc lâu, thấy ông ta cũng đợi xe buýt giống như những người khác, sau đó lên xe và hoàn toàn mất dạng.
Tôi chẳng hề cảm thấy nhẹ lòng đi chút nào.
Tối hôm đó, tôi lại thấy ác mộng.
Mơ thấy căn nhà có sân ở thủ đô, mơ thấy thời tiết biến ảo trong khoảnh sân, mơ thấy mình bị cây đổ, đè lún xuống vũng sình lầy.
Đến lúc tôi bàng hoàng thức giấc, thì nhận ra trời vẫn chưa sáng.
Rõ ràng tôi rất sợ hãi, nhưng vừa nhắm mắt lại là ngủ ngay lập tức.
Tôi lại mơ thấy khoảnh sân đó, lần này trong sân đang phủ một màu đỏ rực. Không phải sắc đỏ của đèn lồng, cũng chẳng phải sắc đỏ đẹp mắt của ráng chiều, mà là một màu đỏ rất kì dị. Khắp nơi, từ bầu trời đến mặt đất, đâu đâu cũng ngập tràn màu sắc ấy.
Người đó bắt được tôi, xem tôi như một con thú vừa săn được, đem treo lên thân cây đó.
Tôi thấy mình đang dần dần bị thối rữa, trên người dòi bọ bò ra bò vào lúc nhúc. Tròng mắt rớt khỏi hốc mắt, rơi xuống đất. Thịt trên người cũng từng miếng từng miếng rơi xuống. Cuối cùng, tôi chỉ còn lại một bộ xương khô.
Gió thổi qua, tôi giờ đây tựa như một chùm chuông gió, chao động phát ra âm thanh lốc cốc, lốc cốc.