Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 140 : Hai cái chìa khóa

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Tụ Bảo Bồn chọn ư?” Tí Còi giật giật lông mày.



“Tôi biết mọi người không tin, lúc đầu tôi cũng không có tin. Nhưng Đào Hải đem căn hộ trả nợ, tôi sang tên chủ hộ cũng hợp pháp mà phải không?” Trương Giai Hâm nói.



“Nếu đã vậy sao cậu còn tới phòng giải tỏa và di dời tìm chúng tôi làm gì? Lúc nãy sao lại phải nói dối?” Tí Còi hỏi.



Trương Giai Hâm bị hỏi đến cứng họng không biết nói gì. Gã Béo lại tiếp tục hỏi thêm vài câu, Trương Giai Hâm liền toát mồ hôi hột.



Thấy không thể che giấu được nữa, Trương Giai Hâm bể mánh, đành thành thật khai báo: “Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, hỏi thăm người khu này mới biết Đào Hải là thằng cờ bạc, mắc nợ suốt. Ngoài mặt thì nói đem căn hộ cho tôi, chìa khóa đưa cho tôi, nhưng đâu thể tính vậy được, chủ nợ của ông ta nhiều vô số kể, còn có thằng con ruột nữa. Tôi cũng biết chút ít luật pháp. Căn hộ này dù thế nào cũng không thể rơi vào tay tôi, không lo lắng sao được? Biết được việc di dời, tôi liền hỏi thăm thêm, nếu như nhiều tiền thì tôi được hưởng nhiều một chút, nên mới tìm đến các anh. Lúc đó tôi còn chưa vào trong này, chìa khóa lọt vào tay tôi cũng đáng sợ chứ, nhà Đào Hải nghèo như vậy, đến lúc đó người ta tưởng tôi trộm đồ thì sao? Lúc trước tôi có đọc báo, biết là bên này xảy ra vụ nổ bom, tôi lại đến đây xem tình hình thế nào, tò mò nên mở cửa vào xem sao, sau đó...



“Sau đó thì sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



Đôi mắt của Trương Giai Hâm xoay tròn: “Sau đó tôi cảm thấy Đào Hải nói rất có lý, đây chính là Tụ Bảo Bồn, tôi phải ở lại nơi này.”



Rõ ràng là đang nói dối mà.



Quách Ngọc Khiết lộ vẻ nữ hiệp thời đại học, vỗ mạnh lên tường, mạnh đến nỗi lớp bụi trên tường rơi vãi xuống nền, lúc buông tay ra, mặt tường của căn hộ kiểu cũ bốc nguyên lớp vôi lớn như thạch cao, vỡ vụn dưới sàn nhà. Quách Ngọc Khiết đã kìm sức dữ lắm, tôi, Tí Còi và Gã Béo có thể làm chứng.



Trương Giai Hâm run cầm cập.



“Vị này không phải nhân viên Cục Cảnh sát, đây là bạn của cháu gái tôi.” Trần Dật Hàm chèn vào một câu rất đúng lúc.



Không phải cảnh sát, có đánh Trương Giai Hâm cũng chỉ tính là vụ án gây gổ dân sự, cùng lắm là tội tổn thương cố ý, lại còn có Cục trưởng Cục Cảnh sát Trần Dật Hàm ở đây, kết quả ra sao cũng biết trước rồi.



Trương Giai Hâm không dám tiếp tục làm bậy nữa, cậu ta nói: “Điều này tôi cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ là cảm giác thế thôi, giác quan thứ sáu, trực giác, chính là nó.”



“Vậy trực giác của cậu là gì? Ở đây có thể kiếm tiền sao? Cậu trông Đào Hải là loại người có thể kiếm tiền được sao?” Tí Còi châm chọc.



Trương Giai Hâm lau mồ hôi trên trán, “Không phải kiếm tiền, mà là... nên ở lại đây.”



Lời nói này của Trương Giai Hâm khiến chúng tôi đều khó hiểu. Chúng tôi nhìn nhau.
Chỉ là Tụ Bảo Bồn mà Đào Hải nói chắc chắn không phải việc di dời này mà là bản thân căn hộ.



Tôi nhìn xung quanh phòng khách, vẫn không thấy gì lạ cả. Chỉ có một cảm giác lạ lúc mở cửa thôi, giống như có hiệu ứng mở rương báu vậy. Âm thanh đó rốt cuộc là gì? Cứ cảm giác có gì đó rất quen tai, chính là cảm giác đó, cũng có chút người quen thuộc, có thể xem như trực giác.



Trần Dật Hàm đột nhiên đi tới, cầm cùng lúc hai chiếc chìa khóa trong tay. Chúng tôi không biết anh ta muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta. Trần Dật Hàm thử từng chiếc chìa một. Chiếc chìa do cảnh sát làm lại mở được cửa dễ dàng, chiếc chìa của Trương Giai Hâm đến cả ổ khóa cũng cắm không vào.



“Ủa?” Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên, “Để tôi thử xem.”



Trần Dật Hàm không cản cô ấy.



Quách Ngọc Khiết thử dùng hết sức lực của cô cũng không thể đút chiếc chìa khóa vào được. Rõ ràng là chiếc chìa không đúng.



Trần Dật Hàm nói với Trương Giai Hâm, “Cậu qua đó thử mở xem.”



Trương Giai Hâm ngơ ngác, nhưng cũng nghe lời, kết quả là chiếc chìa đút vào ổ khóa dễ như cắt đậu hũ vậy. Trương Giai Hâm hết cả hồn, liền giải thích: “Thật sự tôi không phải làm nghề đó mà!”



Tình cảnh ấy thật sự mắc cười nhưng chúng tôi cũng không cười nổi.



Đào Hải nói Tụ Bảo Bồn cho Trương Giai Hâm rồi, bây giờ xem ra, đích thực là cho cậu ta.



Có lẽ nào, cánh cửa này mới là nguồn cội của vấn đề?



Tôi quan sát kỹ cánh cửa này, trong đầu lóe lên dòng suy nghĩ rồi lại thôi. Cửa là do cảnh sát lắp đặt, không thể nào có vấn đề gì được. Hay là do chiếc chìa khóa? Tôi đem chìa khóa qua xem, không có cảm giác gì. Tiếp đó, tự tôi mở cửa thì lại có cảm giác đó, không phải ảo giác.



Cánh cửa có thể là linh thể.



Tôi nghĩ đến khái niệm mà Thanh Diệp từng nói. Vậy, vật liên hệ là gì? Nguyên hình của cái này lại là gì chứ?



Nhóm dịch: Hình Phong