Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1402 : Run sợ (1)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Vụ ngôi sao tạm thời được chúng tôi gạt qua một bên.



Đợi đến khi hoàn thành công việc ngày hôm nay thì ai về nhà nấy.



Đang giờ cao điểm, không ít xe đạp công cộng lưu thông trên đường, nhưng tôi vẫn không thấy linh hồn đó.



Chắc là bị xóa sổ thật rồi.



Tôi nghĩ thầm như thế.



Có lẽ trong mấy ngày này sẽ mơ thấy ác ma, nên tôi không xem hồ sơ mà đi ngủ thật sớm.



Nhưng cảnh mộng đến rất muộn.



Lần này, ý thức của tôi rất rõ ràng.



Tôi cũng đã nhìn thấy đối tượng mình nhập vào, là một người đàn ông mà tôi chỉ nhìn thấy mấy lần, chính là người ủy thác của Thanh Diệp – Nhậm Tì.



So với diện mạo mà tôi đã thấy trong hồ sơ, thì hiện tại Nhậm Tì đã già dặn hơn khá nhiều, có dáng vẻ của một người thành đạt, mặc áo vest, thắt ca-ra-vat, đeo đồng hồ đính đá quý, lái siêu xe. Ngồi bên ghế phụ là một cô gái đẹp mới tầm hai mấy, ba mươi tuổi, đang nhìn Nhậm Tì nở nụ cười ngọt ngào.



Trên ngón tay hai người họ đều đang đeo nhẫn cưới, xem ra là vợ chồng.



Tôi di chuyển ra băng ghế phía sau, quan sát một lát vẫn chưa phát hiện ra có gì lạ.



Con ác ma vẫn chưa xuất hiện, Nhậm Tì xem ra cũng không có bộ dạng của một người đang bị hiện tượng quái dị quấy nhiễu.



Tôi còn nhớ trong thông tin mà Nam Cung Diệu tra cứu được, Nhậm Tì vẫn còn sống.



Vậy ra, Nhậm Tì chỉ mới chết trong khoảng “hai ngày gần đây”. Thậm chí, có thể anh ta vừa chết ngay trong “hôm nay”.



Nghĩ đến đây, tôi liền muốn tìm thứ gì đó có hiển thị ngày tháng.



Hiện tại, cảnh mộng này là thời điểm mà ác ma tìm đến Nhậm Tì, hay thời điểm mà anh ta sẽ chết?



Radio trên xe đang phát nhạc, nhưng không hiển thị thời gian.



Chiếc xe dừng dừng chạy chạy một lát, rồi bị kẹt ở trên đường.



Tôi dõi mắt quan sát bên ngoài xe, nhìn thấy đâu đâu cũng tràn ngập sắc hồng của ngày lễ, chắc là lễ tình nhân.



Mà đã là lễ tình nhân, thì thời gian của cảnh mộng này chính là đầu Tết năm nay.
Trên chiếc xe ấy chỉ có một người tài xế trẻ tuổi, không có bé gái nào, cũng chẳng còn ai khác.



Tôi đảo mắt khắp một lượt, cả dưới gầm xe cũng đã tìm thử, nhưng chẳng thấy cái cảnh - một đôi mắt núp trong bóng tối – đáng sợ ấy đâu cả.



Bé gái khi nãy hình như chỉ là một ảo giác.



Tôi quay trở lại xe của Nhậm Tì.



Xe của anh ta đang di chuyển về phía trước theo những chiếc xe khác. Người phụ nữ không hề lặp đi lặp lại chuyện gì, chỉ có điều hơi thích cằn nhằn, cứ hết chuyện này lại nhảy qua chuyện khác, không hề ngừng nghỉ.



Vốn dĩ Nhậm Tì chẳng quan tâm mấy, mà hình như người phụ nữ cũng chẳng mấy để bụng chuyện ấy, nhưng nói hoài nói mãi, thì Nhậm Tì cũng trao đổi một chút.



“Vậy cứ đến bệnh viện trung tâm khám đi.” Nhậm Tì hình như đã tập trung hơn, đáp lời người phụ nữ.



“… Bác sĩ họ Lâm đó rất nổi tiếng về khám bệnh đường hô hấp. Mẹ cứ ho suốt, may mà bốc được số của đúng ông ấy. Phải khám cho đàng hoàng mới được. Khoa thần kinh của bệnh viên Nhân Dân cũng khá tốt…” Vợ của Nhậm Tì hình như chẳng nghe thấy, cứ tự nói một mình.



“Cứ chạy qua lại đến mấy cái bệnh viện như thế, bà cụ đuối lắm…” Nhậm Tì chau mày.



“… Còn chuyện xét nghiệm tổng quát của cục cưng, thì đến bệnh viện Hoa Trung. Khoa nhi của Hoa Trung…” Người phụ nữ không hề ngừng lại.



Nhậm Tì quay qua nhìn người phụ nữ: “Năm nào cũng kiểm tra, đâu cần…”



“… Dù người khá đông, nhưng chất lượng bệnh viện tốt lắm. Khoa nhi của họ đứng đầu toàn quốc đó. Thực ra, khám bệnh ho thì bệnh viện ở thu đô vẫn tốt hơn. Bệnh viện Quân Y ở thủ đô chữa bệnh ho người già là giỏi nhất. Lúc trước, một đồng nghiệp của em…”



Nhậm Tì dần dần biến sắc mặt.



“… đã chữa hết bệnh rồi. Mùa đông cũng chẳng thấy ho. Cực kỳ hiệu quả. Nếu có thời gian, chúng ta phải đưa mẹ đi muốn chuyến…”



“Vợ.” Nhậm Tì cất giọng khàn khàn gọi.



“… Mùa đông thì không tiện lắm. Tháng tư, tháng năm anh có rảnh không? Kẹt quá thì mình em đưa mẹ đi cũng được. Có điều giao cục cưng lại cho anh chăm, em cũng không yên tâm. Chắc chắn là nó cũng…”



“Vợ à!” Nhậm Tì đã cao giọng.



“… Bằng không thì đưa cha mẹ em qua ở nhà mình một thời gian? Mà cha mẹ cũng đã qua sống ở nhà mình trong khoảng thời gian em có thai, nhưng không quen cho lắm…” Trên mặt người phụ nữ thoáng hiện lên vẻ rầu lo.



“Uông Tĩnh!” Nhậm Tì quát to lên, thanh âm đã khá run rẩy.



Người phụ nữ đột nhiên im bặt, chầm chậm quay qua nhìn Nhậm Tì.